bí kíp thần tàng

Chương 4: Âm mưu nội môn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau những ngày đầu tiên luyện tập cùng Hạ Lan, Lâm Thanh đã bắt đầu cảm nhận rõ rệt sức mạnh tiềm ẩn từ bí kíp cổ xưa. Luồng khí chạy khắp cơ thể, khiến từng bước chân, từng cú đánh đều nhanh nhẹn và chính xác hơn. Thanh không còn chỉ là thiếu niên mồ côi đi săn bắn nữa; cậu đang dần trở thành một hiệp khách thực thụ.

Hạ Lan dẫn Thanh đến một thung lũng nhỏ, nơi môn phái cô ẩn náu và luyện tập. Những tòa nhà gỗ cổ kính, mái lợp ngói cong, hòa lẫn vào thiên nhiên hùng vĩ, vừa thanh tịnh vừa bí ẩn. Trong thung lũng, vài học trò đang luyện võ, âm thanh xào xạc của cây gậy và tiếng quát lệnh vang vọng, tạo nên nhịp điệu sống động nhưng nghiêm khắc.

“Đây là Trung tâm luyện tập của Môn phái Thần Lâm,” Hạ Lan giới thiệu. “Ngươi sẽ luyện tập cùng các học trò khác, nhưng hãy cẩn trọng. Trong môn phái không phải ai cũng tốt với người mới. Âm mưu, đố kỵ, tranh giành quyền lực… luôn tồn tại.”

Thanh gật đầu, cảm nhận không khí vừa thanh tịnh vừa căng thẳng. Cậu chưa từng bước vào một thế giới có quy củ, luật lệ, và sự cạnh tranh tinh tế như vậy. Nhưng nhờ kinh nghiệm sống tự lập và sự nhạy bén từ rừng núi, cậu tự nhủ: “Mình sẽ thích nghi.”

Ngày đầu luyện tập, Thanh nhận ra sự khác biệt giữa bản thân và các học trò lâu năm. Những đòn đánh chuẩn xác, các bước di chuyển uyển chuyển, và khả năng cảm nhận khí của Thanh khiến một số học trò tò mò, nhưng cũng khiến vài người ghen tị. Trong số đó, một nam nhân tên Từ Hạo, thân hình cao lớn, ánh mắt sắc bén, tỏ ra không hài lòng khi thấy Thanh tiến bộ nhanh.

“Tân đồ này… tự cho mình là người đặc biệt sao?” Từ Hạo nói khẽ với vài người bạn, ánh mắt đầy đe dọa. “Chỉ mới đến mà đã tỏ ra xuất sắc… không biết mưu mô của nó là gì.”

Thanh không để ý, vẫn tập trung vào động tác, nhưng trong lòng cảm nhận sự căng thẳng lan tỏa. Hạ Lan bên cạnh nhíu mày, thầm nhắc nhở: “Trong môn phái, không phải ai cũng chân thật. Cẩn trọng là điều cần thiết.”

Ngày thứ hai, khi Thanh luyện tập cảm nhận khí bên bờ suối nhỏ, cậu vô tình nghe được một cuộc họp bí mật của các trưởng môn. Qua những tiếng nói thì thầm, Thanh nhận ra rằng một số trưởng môn đang âm mưu chiếm đoạt bí kíp cổ xưa, vốn là bảo vật của môn phái, để phục vụ tham vọng cá nhân.

“Chỉ cần bí kíp này nằm trong tay chúng ta, giang hồ sẽ phải phục tùng,” giọng một trưởng môn vang lên, lạnh lùng và tham vọng.

Thanh lùi lại, tim đập nhanh. Cậu hiểu rằng mình vừa phát hiện âm mưu nguy hiểm, và bản thân vừa trở thành mắt xích quan trọng. Nếu không cẩn thận, không chỉ cậu mà cả Hạ Lan và môn phái có thể gặp nguy hiểm.

Nhưng cậu chưa kịp nghĩ cách phản ứng thì Từ Hạo xuất hiện, ánh mắt sắc lẹm. “Ngươi nghe thấy gì sao?” hắn hỏi, giọng trầm và đe dọa. Thanh bình tĩnh, không trả lời, nhưng trong lòng đã lên kế hoạch: phải tìm cách cảnh báo Hạ Lan và giữ bí kíp an toàn.

Hạ Lan xuất hiện đúng lúc, đứng giữa hai người, ánh mắt nghiêm nghị. “Đủ rồi, Từ Hạo. Người mới không có lỗi. Nếu muốn chứng minh bản thân, hãy dùng võ công, không phải bằng mưu mô hèn hạ.”

Từ Hạo nhíu mày, nhưng không nói thêm, bước đi lảng ra phía khác. Thanh thở phào nhẹ nhõm, nhưng ánh mắt Hạ Lan không giấu được sự lo lắng. “Âm mưu nội bộ luôn nguy hiểm hơn kẻ ngoài,” cô nói. “Ngươi phải cảnh giác. Trong môn phái, lòng tham và quyền lực có thể hủy hoại bất cứ ai.”

Những ngày tiếp theo, Thanh luyện tập ngày càng chăm chỉ, kết hợp với Hạ Lan, học cách khai thác sức mạnh từ bí kíp cổ xưa. Cậu cảm nhận rõ rệt khả năng dự đoán chuyển động, tăng tốc phản ứng và điều khiển khí. Nhưng đồng thời, Thanh cũng học cách quan sát người xung quanh, đọc ý nghĩ, và nhận biết những dấu hiệu nguy hiểm.

Một buổi chiều, khi ánh nắng xuyên qua tán cây rừng, Thanh cùng Hạ Lan đứng trên mỏm đá, nhìn về phía chân núi, nơi những học trò luyện tập. Hạ Lan nói: “Ngươi đã tiến bộ nhanh, nhưng giang hồ không chỉ dựa vào sức mạnh. Trí tuệ, lòng can đảm và khả năng chọn bạn đồng hành cũng quan trọng. Âm mưu nội bộ chỉ là thử thách đầu tiên. Phía trước còn nhiều điều ngươi chưa biết.”

Thanh gật đầu, ánh mắt rực sáng: “Tôi hiểu. Mình sẽ không để bí kíp rơi vào tay những kẻ tham lam. Và mình sẽ trở nên đủ mạnh để bảo vệ những người xứng đáng.”

Ánh mặt trời chiếu xuống thung lũng, bóng hai người kéo dài trên mặt đất, hòa vào không gian tĩnh lặng nhưng đầy bí ẩn. Thanh nhận ra rằng hành trình phía trước không chỉ là rèn luyện võ công, mà còn là cuộc đấu trí, đấu dũng, nơi mọi quyết định, mọi hành động đều có thể định đoạt số phận.

Tối hôm đó, Thanh nằm bên khe suối nhỏ, nghe tiếng nước chảy róc rách, nhớ lại âm mưu nội môn vừa phát hiện. Trong lòng cậu, quyết tâm càng kiên định: phải rèn luyện, phải mạnh mẽ, và phải bảo vệ bí kíp cổ xưa, dù bất cứ kẻ nào tìm đến. Bởi cậu hiểu rằng, từ giờ, mọi bước đi của mình đều nằm trong một ván cờ lớn của giang hồ, nơi sức mạnh và trí tuệ phải song hành mới sống sót.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×