Chiếc xe khách dừng lại nơi bến cuối cùng của thị trấn nhỏ. Lan bước xuống, kéo theo chiếc vali đã sờn góc. Không khí đầu hạ làng quê khác hẳn thành phố – oi nồng, nhưng vương mùi cỏ non và thoang thoảng hương rơm mới đốt. Gió từ cánh đồng thổi qua, mang theo tiếng ếch nhái râm ran như bản hòa tấu quen thuộc ngày xưa.
Lan ngẩng đầu, nhìn dãy núi mờ xa, ngực bỗng nhói lên một cảm giác lạ lẫm. Mười năm. Đã mười năm rồi cô chưa từng đặt chân về quê. Lần cuối cùng, là trong đám tang ông nội, cái ngày cả gia đình bị bao phủ bởi không khí nặng nề và những điều cấm kỵ không ai dám nhắc tên.
Cô khẽ thở dài, kéo vali đi theo con đường nhỏ dẫn về ngôi nhà cũ. Đường đất nay đã được lát bê tông, nhưng mấy bụi tre ven đường vẫn đứng sừng sững, xanh thẫm như chẳng hề thay đổi. Trẻ con trong xóm chạy nhảy, ríu rít gọi nhau. Một vài người nhận ra Lan, họ liếc nhìn rồi thì thầm, ánh mắt xen lẫn ngạc nhiên và tò mò.
“Con Lan đó hả? Lâu rồi mới thấy về…” – một bà lão hàng xóm lên tiếng.
Lan mỉm cười lễ phép: “Dạ, con mới về thăm mẹ.”
Bà lão nhìn cô, mắt thoáng một nét lạ, rồi gật gù: “Ừ, mẹ con dạo này yếu lắm rồi, về chăm sóc bà cho phải đạo.”
Câu nói ngắn gọn nhưng đọng lại trong lòng Lan nặng trĩu. Cô bước nhanh hơn. Trong đầu chỉ còn hình ảnh mẹ – người phụ nữ gầy gò, lưng ngày càng còng xuống trong những bức ảnh gửi hiếm hoi.
Ngôi nhà hiện ra sau rặng cau. Vẫn mái ngói đỏ phủ rêu, tường vôi loang lổ, hàng hiên treo mấy chậu hoa giấy héo rũ. Cánh cổng sắt kêu “kẽo kẹt” khi Lan đẩy vào, âm thanh cũ kỹ như kéo cả ký ức tuổi thơ ùa về.
“Mẹ ơi, con về rồi!” – Lan cất tiếng gọi.
Không có tiếng đáp. Chỉ có tiếng gió lùa qua mái hiên và tiếng con gà gáy muộn. Cô kéo vali vào, tim đập gấp. Bóng người cha hiện ra từ gian bếp, dáng cao gầy, mái tóc đã bạc trắng.
“Về rồi à?” – giọng ông khàn khàn, không vui cũng chẳng buồn, như thể sự trở lại của cô chỉ là chuyện bình thường.
“Dạ, con về… Mẹ đâu rồi cha?” – Lan ngập ngừng.
“Trong phòng. Yếu lắm, dạo này chỉ nằm một chỗ thôi.”
Nói rồi ông quay người, bước ra sân như tránh ánh mắt con gái.
Lan cắn môi, kéo vali vào phòng. Bà mẹ nằm trên chiếc giường gỗ cũ, thân hình nhỏ bé lọt thỏm giữa chăn gối. Gương mặt hốc hác, nhưng đôi mắt khi mở ra nhìn thấy Lan lại sáng lên một tia ấm áp.
“Lan… con về rồi à…” – giọng bà run run.
“Mẹ! Con đây. Con xin lỗi, con về trễ quá…” – Lan nắm lấy bàn tay gầy guộc, nước mắt trào ra.
Bàn tay ấy run rẩy, ấm áp nhưng yếu ớt. Bà mỉm cười, ánh mắt hiền lành nhưng như chất chứa nỗi buồn xa xăm. “Con về là tốt rồi… mẹ không sao… chỉ cần có con ở bên…”
Lan nghẹn ngào, ngồi bên giường thật lâu. Căn phòng vẫn như ngày xưa – tủ gỗ cũ kỹ, cửa sổ nhỏ nhìn ra mảnh vườn sau. Nhưng trong ánh chiều tà, khu vườn ấy lại tối om, lặng lẽ như che giấu điều gì.
Lan chợt nhớ – từ nhỏ đến lớn, cha luôn cấm cô bén mảng ra khu vườn sau. Nơi đó có bức tường thấp phủ dây leo, vài cây cổ thụ mọc nghiêng ngả. Mỗi lần cô chạy chơi đến gần, cha lại quát tháo, thậm chí có lần còn đánh đòn. Cô từng khóc nức nở mà chẳng hiểu lý do. Dần dần, khu vườn ấy thành vùng cấm trong tâm trí cô, một khoảng ký ức bị xóa nhòa.
Bây giờ trở về, nhìn qua khung cửa, Lan bỗng thấy gai người.
Đêm xuống. Bữa cơm gia đình đơn giản, chỉ có ba món canh rau, cá kho, dưa muối. Cả nhà ba người ngồi quanh mâm, nhưng không khí nặng nề, chẳng ai nói gì nhiều. Tiếng muỗi vo ve còn rõ hơn tiếng đũa chạm bát.
Lan cố gượng cười: “Mẹ yếu thế này, con sẽ xin nghỉ phép ở lại lâu dài chăm sóc mẹ.”
Người cha thoáng cau mày, ánh mắt sắc lạnh: “Không cần. Công việc trên thành phố quan trọng hơn, ở đây đã có tao lo.”
Lan sững lại, nhưng mẹ vội nắm tay cô, thì thào: “Ở lại đi con… mẹ muốn có con ở bên…”
Người cha gõ đũa xuống bàn, đứng dậy bỏ vào buồng. Tiếng cửa gỗ đóng sầm lại. Lan nhìn theo, tim dâng lên một nỗi chua chát.
Cô quay sang, thấy mẹ đang nhìn mình, môi run run như muốn nói gì đó. “Lan này… nếu một ngày… con thấy… thấy Hoàng…”
Lan ngẩn ra: “Hoàng? Ai vậy mẹ?”
Mẹ bỗng cứng người, ánh mắt lạc đi, rồi khẽ lắc đầu: “Không… không có gì… mẹ nhầm…”
Nhưng Lan không nhầm. Bà vừa gọi một cái tên mà cô chưa từng nghe trong gia đình mình.
Đêm đó, Lan nằm trong căn phòng cũ, nghe tiếng côn trùng ngoài vườn kêu rả rích. Mùi ẩm mốc của gỗ, tiếng đồng hồ treo tường tích tắc, tất cả quen thuộc nhưng sao lạnh lẽo đến lạ thường.
Trong cơn mơ màng, cô nghe tiếng mẹ rên rỉ từ phòng bên: “Hoàng ơi… Hoàng… tha lỗi cho mẹ…”
Lan choàng tỉnh. Tim cô đập dữ dội. “Hoàng” là ai? Tại sao mẹ lại gọi cái tên ấy trong đêm? Và tại sao cha lại cấm đoán mọi chuyện liên quan đến khu vườn sau?
Ngôi nhà này, dường như đang che giấu một bí mật nào đó, một bí mật chôn sâu trong quá khứ mà cô chưa từng hay biết.
Lan kéo chăn, nhắm mắt lại, nhưng giấc ngủ chẳng đến. Trong đầu cô, tiếng gọi “Hoàng” của mẹ vẫn vang lên ám ảnh, hòa lẫn với tiếng gió thổi qua khu vườn tối tăm phía sau nhà.