bí mật bên giếng đá

Chương 2: Người Mẹ Ốm Yếu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sáng hôm sau, ánh nắng nhợt nhạt len vào qua khung cửa sổ cũ. Lan tỉnh giấc trong cảm giác nặng nề, cả đêm mộng mị với tiếng mẹ gọi cái tên lạ kia. Cô ngồi dậy, vuốt lại mái tóc rối bời, đưa mắt nhìn quanh căn phòng. Những vết nứt trên tường, mảng sơn bong tróc, chiếc bàn học bé nhỏ năm nào vẫn còn đặt ở góc phòng – tất cả khiến lòng cô vừa ấm áp vừa đau nhói.

Lan bước ra hiên. Gió sớm mang theo mùi sương và thoảng chút khói bếp. Tiếng gà gáy vang lên từ chuồng sau. Người cha đang lúi húi bên góc sân, chẻ củi. Ông không nhìn cô, chỉ buông một câu cộc lốc:
“Dậy rồi thì vào xem mẹ mày thế nào đi.”

Lan cắn môi, gật đầu, rồi lặng lẽ bước vào phòng mẹ.

Bà vẫn nằm trên chiếc giường gỗ, dáng người gầy rộc, làn da vàng tái như sáp nến. Nhưng khi thấy Lan, ánh mắt bà sáng lên, dịu dàng:
“Con dậy rồi à, Lan?”

“Mẹ, đêm qua mẹ ngủ không ngon phải không? Con nghe mẹ gọi trong mơ…” – Lan khẽ ngồi xuống bên giường, giọng run rẩy.

Bà hơi giật mình, ánh mắt thoáng hoảng hốt rồi né tránh:
“Có gì đâu con… mẹ mơ linh tinh thôi.”

Lan nắm bàn tay gầy guộc, cảm nhận những khớp xương lộ rõ. Trong lòng dâng lên niềm thương xót. Cô biết mẹ đang giấu điều gì, nhưng bà yếu quá, cô không nỡ gặng hỏi thêm.

“Con ở lại chăm sóc mẹ nhé. Công việc con tạm gác lại được.” – Lan nói, mắt rưng rưng.

Nụ cười mỏng manh hiện trên môi bà:
“Con về bên mẹ, mẹ vui lắm… chỉ cần có con thôi…”

Một lát sau, bà chợt ho sặc sụa, cơ thể run lên từng cơn. Lan hoảng hốt chạy đi lấy nước, vỗ nhẹ lưng mẹ. Tiếng ho dội vào căn phòng nhỏ, vang lên khàn khàn như nhát dao cứa vào tim cô. Khi cơn ho dịu lại, bà thở hổn hển, mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Mẹ, mẹ phải đi bệnh viện. Con đưa mẹ lên thành phố khám nhé?” – Lan vội vã nói.

Bà lắc đầu yếu ớt:
“Không… mẹ không muốn đi đâu cả. Ở nhà thôi… Ở nhà…”

Lan định cãi, nhưng nhìn ánh mắt đầy van nài của mẹ, cô nghẹn lời. Mẹ như sợ hãi một điều gì đó, sợ rời khỏi ngôi nhà này.

Đúng lúc đó, cha bước vào. Ông đặt bát cháo nóng lên bàn, giọng khô khốc:
“Bác sĩ xã cũng bảo bệnh của bà ấy giờ chỉ cần nghỉ ngơi. Đừng làm phiền thêm.”

Lan ngẩng lên, muốn nói nhưng kìm lại. Trong ánh mắt người cha, có gì đó lạnh lẽo, như một bức tường không thể xuyên thủng.

Bà mẹ cố nở nụ cười, kéo tay Lan:
“Ăn chút cháo đi con. Cả đêm chắc con chưa ngủ được ngon. Ngày đầu về, con cứ nghỉ ngơi… mọi chuyện để từ từ.”

Lan đành gật đầu, nhưng trong lòng như có lửa đốt. Cô muốn hỏi lại cái tên kia – “Hoàng” – nhưng khi nhìn khuôn mặt mệt mỏi của mẹ, cô đành nuốt vào trong.

Buổi chiều, Lan giúp mẹ ngồi dậy. Cô lấy chiếc lược gỗ cũ, chải mái tóc thưa bạc. Mái tóc từng dày và đen nhánh, ngày xưa hay xõa xuống vai khi mẹ ngồi bên khung cửi. Ký ức tuổi thơ ùa về: tiếng lách cách dệt vải, mùi khói bếp, vòng tay mẹ ôm ấp.

“Mẹ… sao ngày xưa cha hay cấm con ra sau vườn vậy?” – Lan buột miệng hỏi.

Bàn tay mẹ khựng lại, mái tóc lòa xòa rơi xuống. Gương mặt bà thoáng cứng đờ, sau đó bà khẽ đáp, giọng run run:
“Có những nơi… con đừng bao giờ bén mảng tới. Nghe lời mẹ, đừng đến đó.”

Lan nghẹn lại, định hỏi thêm thì cha bỗng xuất hiện ở cửa. Ông đứng đó, lặng lẽ nhưng ánh mắt sắc lạnh như dao.

“Đừng nhắc đến chuyện đó nữa.” – Ông nói dứt khoát, rồi quay lưng bỏ đi.

Không khí nặng nề bao trùm căn phòng. Lan siết chặt bàn tay mẹ, cảm giác bất lực dâng tràn. Có quá nhiều điều bị che giấu trong ngôi nhà này, nhưng mọi cánh cửa đều đóng sập trước mặt cô.

Đêm xuống, Lan mang bát cháo vào phòng. Mẹ ăn được vài thìa, rồi bỗng dưng thì thào:
“Nếu một ngày… con gặp ai đó… giống như con từng thấy trong ảnh… thì hãy… tin vào trái tim mình… Đừng sợ…”

Lan sững người, bát cháo run lên trong tay.
“Mẹ… ảnh nào cơ?”

Nhưng bà đã nhắm mắt, thở dài, không nói thêm.

Lan ngồi bên, ánh đèn vàng yếu ớt soi gương mặt mẹ hốc hác. Ngoài kia, gió rít qua khu vườn sau, lá xào xạc như lời thì thầm xa xăm.

Trong khoảnh khắc ấy, Lan hiểu rằng chuyến trở về lần này không chỉ để chăm sóc mẹ. Mà còn là để đối diện với một sự thật nào đó, một bí mật chôn giấu đã quá lâu, mà chính mẹ đang vừa muốn vừa sợ nói ra.

Cô nhìn bàn tay gầy guộc nắm chặt tay mình, nước mắt rơi lã chã. Lần đầu tiên, Lan thấy sợ. Sợ mất mẹ, và sợ cả những bí mật đang dần lộ diện trong ngôi nhà cũ kỹ này.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×