bí mật bên giếng đá

Chương 42: Bàn Tay Máu


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tiếng gió rít qua khung cửa vỡ vụn, hòa cùng tiếng rên rỉ của gỗ mục, tạo thành khúc nhạc ghê rợn. Trong ánh trăng lạnh lẽo, hai thân hình đang quấn lấy nhau, vật lộn dữ dội ngay giữa nền nhà bụi mù.

Người cha gầm gừ như con thú bị thương, hai bàn tay thô ráp, gân guốc siết chặt lấy cổ Hoàng. Mắt ông đỏ ngầu, môi mím chặt, gân cổ nổi cuồn cuộn.

Hoàng giãy giụa, đôi mắt trợn lên, gương mặt đỏ bầm. Anh cố bấu vào tay cha, gồng mình hất mạnh, nhưng sức lực dần cạn kiệt. Tiếng thở khò khè nghẹn ứ, từng hơi thở như dao cứa trong lồng ngực.

Lan kinh hoàng, đôi chân run rẩy đến mức không đứng vững. Cô ôm chặt lấy mẹ, nước mắt ướt đẫm khuôn mặt.
— Cha ơi! Đừng… đừng giết anh Hoàng! — tiếng gào thét của cô tan trong hư không.

Nhưng người cha chẳng nghe. Bàn tay ông siết ngày càng chặt, chặt đến mức khớp tay trắng bệch, chặt đến mức tiếng xương cổ Hoàng răng rắc.

Hoàng há miệng, cố phát ra một tiếng gọi, nhưng cổ họng chỉ khạc khục vô vọng. Mắt anh dần mờ đi, ánh trăng loang lổ lẫn trong bóng tối, rồi hóa thành một xoáy đen.

Lan run rẩy đứng dậy. Trái tim cô đập loạn xạ, toàn thân tê liệt. Nhưng trong khoảnh khắc nhìn thấy Hoàng sắp tắt thở, một sức mạnh vô hình bùng lên.

— Không!

Cô hét lớn, lao về phía cha. Bàn tay run run nắm lấy khúc gỗ Hoàng đánh rơi từ trước, dồn hết sức đập mạnh vào cánh tay cha.

Bốp!

Tiếng va chạm nặng nề vang dội. Người cha khựng lại, bàn tay lỏng ra trong tích tắc. Hoàng hớp một hơi thật mạnh, cổ họng đau rát như lửa đốt. Anh ngã nghiêng, ho sặc sụa, ngực phập phồng dữ dội.

Người cha quay phắt sang, đôi mắt đỏ rực như muốn xé toạc Lan. Ông gào lên, giọng như tiếng sấm:
— Con phản tao?!

Lan lùi lại, nhưng vẫn cắn chặt răng, đôi tay siết khúc gỗ run bần bật.
— Cha… nếu cha còn tiếp tục… con sẽ không tha thứ!

Trong khoảnh khắc ấy, bà Thu cố gắng gượng đứng lên, ôm lấy Lan từ phía sau, giọng nức nở van xin:
— Ông ơi… dừng lại đi… chúng nó là con của ông mà…

Người cha đứng chôn chân, mắt giật liên hồi, hơi thở dồn dập. Trong đôi mắt ông là một cơn bão: vừa giận dữ, vừa đau đớn, vừa hoang mang.

Hoàng gượng gạo ngồi dậy, tay vẫn ôm cổ thâm tím, giọng khàn đặc:
— Nếu cha còn là người… hãy nhìn thẳng vào chúng con… rồi nói… có thực sự muốn giết chúng con không?

Căn nhà bỏ hoang chìm vào một khoảng lặng nghẹt thở. Chỉ còn tiếng gió hú dài, tiếng khóc của Lan, và tiếng thở hổn hển của ba con người đang đứng bên bờ vực tuyệt vọng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×