bí mật bên giếng đá

Chương 41: Cánh Cửa Gãy Đổ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Rầm!

Tiếng gỗ mục cuối cùng vỡ toang, cánh cửa bật tung, va mạnh vào tường. Bụi mù mịt cuốn lên, hòa với ánh trăng lạnh lẽo chiếu vào.

Người cha đứng sừng sững ở ngưỡng cửa. Con dao phay trong tay loang loáng, khuôn mặt méo mó bởi cơn điên loạn. Đôi mắt đỏ ngầu nhìn xoáy vào ba con người bên trong, như con thú săn mồi vồ được mồi.

— Tao đã nói rồi… — giọng ông khàn đặc, vang lên ghê rợn. — Không ai trong chúng mày thoát được đâu!

Lan ôm chặt lấy mẹ, lùi sát góc tường. Bà Thu khóc nấc, giọng yếu ớt:
— Ông… dừng lại… đừng làm thế…

Nhưng lời cầu xin như gió thoảng. Người cha gầm lên, lao thẳng vào.

Hoàng bước ra chắn ngay giữa nhà, khúc gỗ trong tay siết chặt. Đôi mắt anh bùng cháy:
— Nếu cha muốn giết ai… thì giết con trước!

Dao phay vung lên, ánh sáng lạnh lẽo xé ngang không khí. Hoàng giơ khúc gỗ chặn lại, tiếng kim loại chát chúa vang vọng. Lực quá mạnh khiến anh loạng choạng, suýt ngã.

— Mày không phải con tao! — người cha gào rít. — Mày chỉ là điềm gở, là bóng ma kéo cả nhà này xuống địa ngục!

Hoàng nghiến răng, mồ hôi lạnh chảy dọc thái dương.
— Con là con trai cha! Máu thịt cha! Sao cha không chịu thừa nhận?

Một nhát dao khác bổ xuống. Hoàng né kịp, lưỡi dao cắm phập xuống nền đất mục, tóe tia lửa nhỏ. Mùi kim loại, bụi và mồ hôi trộn lẫn khiến không khí ngột ngạt đến nghẹt thở.

Lan hoảng loạn, hét lên:
— Cha! Dừng lại đi! Cha sẽ giết người mất!

Người cha chẳng buông, tay vung dao loạn xạ. Hoàng lùi dần, từng bước bị dồn về phía tường. Bắp tay anh run lên vì sức lực gần cạn.

Bỗng, bà Thu cố gượng bật dậy, giọng vỡ òa trong tuyệt vọng:
— Ông có còn là người nữa không? Đứa con tôi… ông định giết lần thứ hai sao?!

Tiếng hét ấy như nhát dao xoáy vào tâm can. Người cha khựng lại thoáng chốc, con dao trên tay run rẩy. Ánh mắt ông lóe lên một tia lưỡng lự.

Hoàng tranh thủ hất mạnh, khúc gỗ nện trúng cổ tay ông. Choang! Con dao rơi xuống nền, xoay vài vòng rồi dừng lại.

Cả căn nhà chìm trong tiếng thở dốc dồn dập. Lan lao tới, ôm chặt lấy Hoàng, giọng run run:
— Anh ơi, đừng…

Người cha đứng chôn chân, ánh mắt hoang hoải. Nhưng chỉ một nhịp tim trôi qua, ông gầm lên lần nữa, điên loạn hơn trước:
— Không! Tao không để chúng mày cướp mất tất cả!

Ông lao tới, hai bàn tay trần chộp lấy cổ Hoàng. Cả căn nhà lại rúng động bởi cuộc vật lộn tàn khốc.

Trong bóng tối rợn ngợp của căn nhà bỏ hoang, sự sống và cái chết đang giằng co từng hơi thở.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×