bí mật bên giếng đá

Chương 46: Bóng Người Giữa Cánh Đồng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cánh đồng trải dài bất tận trong màn đêm. Gió thổi từng đợt lạnh buốt, khiến lúa khô nghiêng ngả, phát ra những tiếng sột soạt như tiếng thì thầm của bóng ma.

Lan đi sát bên Hoàng, đôi mắt căng thẳng dõi theo từng bước. Những cái bẫy vừa tránh được vẫn còn ám ảnh trong đầu cô, khiến tim đập loạn nhịp.

Đường dẫn ra khỏi làng chỉ còn cách vài chục bước chân. Lan siết chặt khúc gỗ trong tay, cố thuyết phục bản thân: Chỉ cần qua được cánh đồng này, chỉ cần đến thị trấn, tất cả sẽ ổn…

Nhưng ngay khi ý nghĩ ấy vừa lóe lên, một tiếng động lạ vang lên phía trước.

Lạo xạo… lạo xạo…

Những thân lúa trước mặt khẽ tách ra, nhường chỗ cho một bóng người bước ra.

Ánh trăng ló khỏi mây, chiếu thẳng xuống.

Người cha.

Ông đứng sừng sững ngay giữa lối mòn, tay cầm con dao phay sáng loáng. Bóng ông trải dài trên mặt đất, đen đặc, như một vết nứt nuốt trọn cả cánh đồng.

Lan chết lặng, toàn thân run rẩy.
— Cha…

Hoàng dừng lại, đôi mắt tối sầm, bàn tay siết chặt quai cõng mẹ như bấu víu vào chút bình tĩnh cuối cùng.

Người cha bật cười khàn, tiếng cười vang vọng giữa cánh đồng mênh mông, nghe vừa rùng rợn vừa cay độc:
— Tưởng tránh được vài cái bẫy thì thoát sao? Lối đi duy nhất… tao đã đứng đây rồi.

Ông tiến lên từng bước, con dao phay phản chiếu ánh trăng. Mỗi bước chân như dẫm nát hy vọng của ba người.

— Đêm nay, tất cả sẽ kết thúc. — Giọng ông rít qua kẽ răng. — Không còn trốn chạy, không còn giả dối.

Lan lùi lại bản năng, nhưng đôi chân như dính chặt xuống đất. Hơi thở dồn dập nghẹn nơi cổ họng.

Hoàng nghiến răng, giọng khàn đặc nhưng đầy quyết liệt:
— Nếu cha thực sự muốn giết, thì giết con trước! Đừng động đến mẹ và Lan!

Người cha khựng lại thoáng chốc, ánh mắt lóe lên tia điên dại lẫn oán hận. Rồi ông gầm lên:
— Đứa phản nghịch! Mày đáng lẽ không được sinh ra!

Ông lao tới, con dao vung cao, ánh sáng lạnh lẽo xé ngang bầu trời.

Lan hét thất thanh, ôm chặt lấy mẹ, tim như nổ tung.

Khoảnh khắc ấy, cả cánh đồng rộng lớn bỗng thu hẹp lại, chỉ còn là một lối hẹp giữa cái sống và cái chết.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×