Tiếng thở hổn hển hòa vào mùi máu tanh và mùi đất ẩm, quẩn quanh trong khoảng sân nhỏ tối tăm. Trăng trên cao mờ nhạt, ánh sáng bạc như muốn soi rõ cảnh tượng hỗn loạn đang diễn ra.
Cha và Hoàng quật nhau trên nền đất, từng cú đấm, cú ghì, cú siết như muốn nghiền nát đối phương. Lan ôm chặt lấy mẹ, đôi mắt mở to khiếp hãi, cổ họng nghẹn ứ, không còn thốt ra nổi lời nào ngoài tiếng nấc đứt quãng.
Hoàng quăng mạnh cha xuống, đầu gối ghì chặt vào ngực ông, nắm đấm liên tục giáng xuống. Máu phụt ra từ khóe môi cha, nhưng đôi mắt ông vẫn rực cháy, không hề chịu khuất phục.
— Tại sao… — Hoàng gào lên, nước mắt hòa với mồ hôi trên khuôn mặt — Tại sao cha lại biến gia đình này thành địa ngục?!
Cha phun máu, bật cười khùng khục. Ông dùng toàn bộ sức lực còn lại, đấm thẳng vào sườn Hoàng. Cú đấm mạnh đến mức làm Hoàng bật ngửa sang một bên, lăn xuống nền đất.
— Mày thì biết cái gì?! — cha rống lên, giọng vang vọng trong đêm. — Tao gánh chịu tất cả để giữ cái gia đình này nguyên vẹn! Tao đã chôn giấu mọi thứ… để tụi bay còn được sống!
Hoàng bò dậy, gương mặt méo mó vì đau đớn, nhưng ánh mắt kiên định. Anh gầm lên:
— Nguyên vẹn ư? Cha gọi là nguyên vẹn khi chôn sống sự thật, khi giết chết niềm tin và tình thương sao?!
Anh lao tới, cả hai lại quấn lấy nhau, tiếng va chạm khốc liệt vang vọng.
Lan òa khóc, hét lạc giọng:
— Dừng lại đi! Đừng đánh nữa, con xin cha… Anh Hoàng… dừng lại đi…
Nhưng chẳng ai nghe. Cả hai đã vượt qua ranh giới của lời nói, chỉ còn bản năng sống – chết dẫn dắt.
Cha siết lấy cổ Hoàng, đẩy anh ép sát vào cột gỗ hiên nhà. Đôi mắt Hoàng trợn ngược, hơi thở nghẹn lại. Lan thét lên, vùng chạy tới, dùng hết sức kéo tay cha ra.
— Thả anh ấy ra! Cha ơi, dừng lại!
Nhưng cánh tay cha cứng như thép. Ông gầm lên, máu và nước dãi ứa ra từ khóe môi:
— Nó phải biến mất! Nó là vết nhơ của tao, của cái gia đình này!
Hoàng giãy giụa, tay quờ quạng, chạm vào hòn gạch cạnh hiên. Anh gồng sức, đập thẳng vào vai cha.
Bốp!
Cha loạng choạng, cơn siết nới lỏng. Hoàng ngã gục xuống, ho sặc sụa, hơi thở đứt quãng. Lan vội lao tới đỡ anh, nước mắt nhòe nhoẹt trên gương mặt tái mét.
— Anh Hoàng! Anh có sao không?!
Hoàng gắng gượng gật đầu, nhưng chưa kịp đứng lên thì cha đã hét lớn, vung tay chộp lấy con dao vẫn cắm dưới đất. Ông giật mạnh, lưỡi dao bật ra, ánh sáng bạc lóe sáng dữ dội.
Lan hét thất thanh:
— Cha, đừng!!!
Ông lao tới, dao chém thẳng xuống. Hoàng kịp xoay người, cánh tay trần giơ lên chắn. Lưỡi dao rạch một đường dài, máu bắn tung tóe. Hoàng nghiến răng, tiếng rên bật ra đau đớn.
Lan gào lên, vung tay chộp lấy mảnh củi gãy còn sót. Trong tuyệt vọng, cô lao tới, quật mạnh vào lưng cha.
Rầm!
Cha loạng choạng, dao rơi xuống đất lần nữa. Ông quay phắt lại, ánh mắt đỏ ngầu, đôi đồng tử như hai ngọn lửa dữ. Ông gầm lên, giọng như quái thú:
— Mày dám… đánh lại tao?!
Lan run rẩy, nhưng vẫn đứng chắn trước Hoàng và mẹ. Cô giơ thanh củi lên lần nữa, giọng vỡ òa:
— Nếu cha muốn giết… thì hãy giết con trước!
Không khí đông cứng. Tiếng côn trùng ngoài vườn cũng im bặt, chỉ còn hơi thở phập phồng và tiếng tim đập dồn dập của ba người.
Hoàng gắng gượng đứng dậy, máu chảy loang cánh tay, giọng khàn đặc nhưng kiên quyết:
— Cha… hãy giết con. Nhưng đừng chạm đến em gái và mẹ. Nếu còn chút máu thịt trong người, cha phải dừng lại!
Người cha đứng sững, dao trong tay run lên. Ông nhìn con trai, rồi nhìn con gái, nhìn người vợ run rẩy ngồi bệt trong góc nhà. Gương mặt ông co rúm, nỗi giận dữ bị giằng xé với một thứ cảm xúc khác – đau đớn, day dứt, hoảng loạn.
Ông hét lớn, như xé toang cả bầu trời:
— Tao… không thể!!!
Và con dao lại giơ lên.
Trong khoảnh khắc ấy, Lan hét lên, lao tới, cùng lúc Hoàng cũng dồn toàn bộ sức lực còn lại, lao thẳng vào cha.
Tiếng va chạm vang rền. Cả ba thân người đổ sụp xuống nền đất. Dao rơi, xoay vòng, lấp lánh ánh trăng, rồi cắm phập xuống ngay sát bàn chân mẹ.
Mọi thứ lặng đi. Chỉ còn tiếng thở hổn hển, tiếng máu nhỏ tí tách xuống nền đất, và ánh trăng lạnh lẽo soi rọi một gia đình đang đến tận cùng của bi kịch.