Con dao vẫn cắm phập trong cột gỗ, chỉ cách đầu Lan vài phân. Máu từ vết thương trên tay nhỏ giọt xuống nền đất, hòa lẫn mùi khét gỗ mục, tanh nồng đến nghẹt thở. Lan ngước nhìn cha, đôi mắt mờ đi vì đau và nước mắt, nhưng vẫn gắng giữ ánh nhìn không rời.
Người cha đứng đó, thở hồng hộc. Đôi bàn tay gân guốc run lên khi siết chặt chuôi dao. Ánh trăng rọi nghiêng qua gương mặt ông, nửa sáng nửa tối, méo mó đến khó nhận ra.
— Cha… — Lan thì thào, giọng nghẹn ngào — Xin cha… đừng làm vậy nữa…
Người cha khựng lại thoáng chốc. Ông cúi đầu, đôi vai run lên, không rõ vì giận dữ hay vì một thứ gì khác. Nhưng ngay sau đó, ông giật phắt dao ra khỏi cột gỗ, lưỡi thép lại lóe sáng trong bóng tối.
— Không… mày không hiểu gì cả. Nếu sự thật bị phơi bày… tất cả sẽ sụp đổ!
Ông giơ dao lên, chuẩn bị bổ xuống. Lan hét lớn, tuyệt vọng che chắn cho mẹ.
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng hét khác vang lên từ ngoài sân:
— Dừng lại!!!
Tiếng hét vang vọng, dội vào vách gỗ, khiến người cha sững lại. Lan mở choàng mắt, nhìn về phía cửa.
Trong ánh trăng bạc, một bóng người lao vụt vào, nhanh như gió. Chỉ kịp thấy ánh thép lóe lên, rồi choang — một vật nặng đập mạnh vào cổ tay cha. Con dao văng khỏi tay ông, xoay vòng giữa không trung rồi cắm phập xuống nền đất.
Người đàn ông đó đứng chắn trước Lan, hơi thở gấp gáp, ánh mắt sáng rực trong bóng tối. Khuôn mặt quen thuộc ấy khiến Lan ngỡ tim mình ngừng đập.
— Anh Hoàng! — cô thốt lên, giọng vừa nghẹn vừa vỡ òa.
Người cha lùi lại nửa bước, mắt trợn trừng. Ông nhìn chằm chằm vào bóng hình vừa hiện ra, gương mặt dần biến sắc.
— Mày… mày còn sống?!
Hoàng đứng thẳng lưng, khuôn mặt gầy gò hằn rõ nét khắc khổ, nhưng ánh mắt rắn rỏi. Anh dang tay che chở Lan và mẹ, giọng khàn đặc nhưng dứt khoát:
— Tôi đã sống, và tôi trở về… để chấm dứt tất cả.
Không khí như đông cứng lại. Tiếng gió ngoài vườn rít lên từng hồi dài, hòa cùng tiếng tim đập dồn dập của Lan.
Người cha gầm lên, như con thú bị dồn đến đường cùng:
— Không! Mày không được phép quay lại! Mày phải biến mất mãi mãi!
Ông lao tới, tay không nhằm bóp cổ Hoàng. Hai thân người quật vào nhau, đổ ầm xuống nền đất.
Lan hét lớn, cố kéo mẹ lùi ra phía sau. Bụi đất bay mù mịt, tiếng va đập, tiếng gầm rống của cha và tiếng rên gằn của Hoàng vang lên chồng chéo.
Hoàng siết chặt lấy tay cha, ghì xuống, nhưng ông vùng vẫy dữ dội, sức mạnh như bùng nổ. Một cú đấm thẳng giáng vào mặt Hoàng, khiến anh lảo đảo, máu bật ra khóe môi.
— Anh! — Lan thét lên, nước mắt tuôn tràn.
Hoàng gượng đứng dậy, lau vội vết máu, ánh mắt bùng cháy. Anh lao tới, dồn hết sức bình sinh, tung một cú húc mạnh vào cha. Cả hai cùng ngã dúi ra sân, đập mạnh xuống nền đất ẩm ướt.
Lan dìu mẹ ra hiên, run rẩy nhìn theo. Tim cô như bị xé làm đôi: một bên là sợ hãi cha, một bên là nỗi lo cho Hoàng.
Cha bò dậy, ánh mắt đỏ ngầu, giọng rít lên:
— Tao đã vất vả giấu hết mọi chuyện, tao đã chịu đựng suốt bao năm… Mày trở về chỉ để hủy hoại tất cả?!
Hoàng gào lên, giọng vang vọng trong đêm:
— Chính cha mới là người hủy hoại gia đình này! Con không còn im lặng nữa!
Hai người lại lao vào nhau, va chạm khốc liệt. Tiếng thở dồn dập, tiếng xương thịt va đập chan chát. Hoàng dùng hết sức trẻ trung và căm phẫn, nhưng cha già vẫn dẻo dai và hung hãn.
Lan ôm chặt lấy mẹ, tuyệt vọng gào lên:
— Dừng lại đi! Làm ơn dừng lại đi!!!
Nhưng chẳng ai nghe thấy.
Máu bắt đầu loang trên nền đất, không rõ của ai. Trong ánh trăng bạc, ba thân phận bị cuốn vào vòng xoáy sinh tử, tất cả chỉ còn một bước ngắn ngủi đến tận cùng bi kịch.