Hoàng đã bắt đầu cảm thấy sự hiện diện của An trong Ngôi Nhà Thủy Tinh làm xáo trộn cuộc sống tĩnh lặng của anh. Tuy nhiên, anh ta tin vào Quy Tắc Của Sự Cô Lập mà anh đã thiết lập sẽ bảo vệ anh khỏi mọi sự can thiệp.
An làm việc chuyên nghiệp và hiệu quả. Cô sắp xếp các tư liệu hỗn độn của Hoàng với sự tỉ mỉ của một kiến trúc sư, không phải một nhà nghiên cứu văn hóa. Cô tránh né mọi câu hỏi cá nhân, đúng như thỏa thuận.
Mỗi sáng, An đến và chào Hoàng bằng một câu nói nhẹ nhàng về cấu trúc, về ánh sáng, về vật liệu. Cô không nói về cảm xúc, về quá khứ, hay về Mai.
Một buổi trưa, An vô tình làm đổ một chồng bản vẽ cũ. Hoàng, với phản xạ nhanh, lao đến đỡ. Tay họ chạm vào nhau. Đó là lần đầu tiên họ có một sự tiếp xúc ngoài ý muốn.
Hoàng lập tức rút tay lại, ánh mắt anh ta đầy sự lạnh lùng cảnh báo. "Cô đã quên Quy Tắc rồi sao?"
"Tôi xin lỗi," An nói, giọng cô chân thành. "Tôi sẽ cẩn thận hơn."
"Quy tắc không chỉ là về sự cẩn thận," Hoàng nói, chỉ vào một cánh cửa gỗ sẫm màu nằm giữa ngôi nhà bằng kính. "Đó là Khu Vực Cấm. Cô không được chạm vào cánh cửa đó. Cô không được hỏi về nó. Đó là nơi tôi giữ mọi thứ về Mai."
An nhìn cánh cửa. Nó là điểm duy nhất không trong suốt trong toàn bộ ngôi nhà, một biểu tượng của bí mật và sự giam cầm. Cô biết đây là nơi cô cần phải đến.
"Tôi tôn trọng không gian riêng tư của anh," An đáp. "Tôi chỉ quan tâm đến kiến trúc. Tôi nhận thấy cánh cửa này được thiết kế bằng gỗ sồi, một vật liệu rất truyền thống, tương phản với toàn bộ cấu trúc bằng kính và thép. Đó là một sự lựa chọn... độc đáo. Có lý do đặc biệt nào không, thưa anh Hoàng?"
Hoàng nhìn cô, vẻ mặt anh ta dịu đi một chút. Cô luôn tìm cách dẫn dắt câu chuyện về kỹ thuật, về nghệ thuật, khiến anh không thể hoàn toàn gạt cô ra.
"Nó là một sự tương phản cố ý," Hoàng nói, lần đầu tiên chia sẻ một chút về thiết kế của ngôi nhà. "Tôi muốn có một nơi an toàn, nơi mà sự trong suốt không thể chạm tới."
An hiểu rằng, cánh cửa gỗ sồi đó không chỉ là một rào cản vật lý; nó là bức tường bảo vệ sự cô lập của Hoàng.
Trong khi Hoàng tiếp tục sống trong sự ám ảnh, An tiếp tục công việc sắp xếp của mình. Cô bí mật chụp lại các ghi chú và phác thảo cũ của Mai, tìm kiếm dấu vết của chiếc khóa cổ mà cô đang truy tìm. An biết cô không thể phá vỡ cánh cửa, nhưng cô có thể dùng trí thông minh để giải mã nó.