bí mật của ngôi nhà thủy tinh

Chương 4: Tương Đồng Bất Ngờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Khi An chìm đắm trong các tư liệu cũ, cô không chỉ tìm thấy những bản vẽ kiến trúc mà còn là những bức ảnh và nhật ký cá nhân của Mai. Cô nhận thấy một Tương Đồng Bất Ngờ không thể bỏ qua.

Trên một bức ảnh cũ, Mai đang mỉm cười, cầm một chiếc máy ảnh film. Vẻ ngoài của cô ấy—mái tóc nâu, đôi mắt sâu, và nụ cười hiền lành—giống An một cách kỳ lạ. An cảm thấy một sự rùng mình. Không chỉ vẻ ngoài, mà cả cử chỉ, cách Mai cầm máy ảnh cũng giống hệt cô.

An tìm thấy một tấm ảnh khác. Trong đó, Mai đứng cùng một cô gái trẻ. An sững sờ. Cô bé đó chính là cô khi còn nhỏ. An có một bức ảnh tương tự trong album gia đình mình, nhưng cô bé trong ảnh đó lại có vẻ mặt buồn bã hơn.

An bắt đầu xâu chuỗi các manh mối. Gia đình cô đã từng sống ở thành phố này. Cha mẹ cô luôn né tránh mọi câu hỏi về quá khứ và một vụ án cũ mà họ từng đề cập. An đã dành nhiều năm để tìm kiếm một người chị gái sinh đôi đã thất lạc, một bí mật mà cô chỉ biết qua những lời nói úp mở của cha mẹ.

An bắt đầu nghi ngờ. Liệu Mai có phải là người chị gái sinh đôi mà cô đang tìm kiếm? Liệu cái chết của Mai có liên quan đến bí mật gia đình cô?

An quyết định đối mặt với Hoàng, nhưng không phải bằng một câu hỏi trực tiếp.

"Tôi thấy một vài bức ảnh của Mai," An nói, giữ vẻ chuyên nghiệp nhất có thể. "Cô ấy rất xinh đẹp. Tôi chỉ tò mò... liệu anh có thể kể cho tôi nghe về câu chuyện tình yêu của hai người không? Tôi nghĩ nó có thể giúp tôi hiểu hơn về con người cô ấy và giúp tôi sắp xếp tư liệu tốt hơn."

Hoàng nhìn cô, đôi mắt anh ta đầy sự khó chịu. "Cô đã phá vỡ quy tắc rồi đấy, An."

"Tôi không hỏi về quá khứ của anh," An nói, giọng cô kiên quyết. "Tôi hỏi về Mai. Cô ấy là một phần của ngôi nhà này. Tôi cần hiểu cô ấy để làm tốt công việc của tôi."

Hoàng nhìn vào mắt cô, và anh thấy sự chân thành. Anh ta biết An đang cố gắng vượt qua giới hạn của anh, nhưng anh ta không thể phủ nhận rằng câu hỏi của cô đã chạm đến một điểm yếu của anh.

"Chúng tôi đã gặp nhau tại một buổi triển lãm kiến trúc," Hoàng nói, lần đầu tiên sau ba năm, anh ta kể về Mai. "Cô ấy là một kiến trúc sư đầy đam mê, với một tâm hồn nghệ sĩ. Chúng tôi đã xây dựng ước mơ cùng nhau, nhưng rồi... mọi thứ đã kết thúc."

An cảm thấy lòng mình đau nhói. Cô biết câu chuyện của Hoàng là một câu chuyện tình yêu bi kịch. Nhưng cô cũng tin rằng nó chỉ là một phần của sự thật. An bắt đầu nghi ngờ có mối liên hệ giữa Mai và gia đình cô. Và cô quyết tâm tìm ra nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×