Sau khi tìm thấy Chiếc Khóa Cổ, An biết mình không thể chần chừ thêm nữa. Cô cần tìm chiếc hộp sắt mà cô tin rằng chiếc khóa này dùng để mở. An nghi ngờ chiếc hộp đó được cất giấu trong Khu Vực Cấm—căn phòng làm việc bị khóa kín của Mai.
Một đêm, khi Hoàng đang chìm trong giấc ngủ nặng nề do sự ám ảnh, An bắt đầu hành động. Cô dùng kỹ năng tinh vi của một nhà nghiên cứu để tiếp cận cánh cửa gỗ sồi. Cô đã nghiên cứu sơ đồ ngôi nhà và biết rằng không có camera ở góc này, nhưng cô vẫn cảm thấy tim mình đập mạnh.
An nhẹ nhàng đưa chiếc khóa cổ vào ổ khóa của cánh cửa. Một tiếng cạch nhỏ vang lên, và cánh cửa mở ra.
An bước vào. Căn phòng ngập tràn ánh trăng, chứa đầy những bản vẽ chưa hoàn thành, mô hình kiến trúc và các vật dụng cá nhân của Mai. An nhanh chóng tìm kiếm, lật tung các góc khuất, dưới gầm bàn và trong tủ sách. Cô phải hành động nhanh trước khi Hoàng thức dậy.
Cuối cùng, cô tìm thấy một chiếc hộp sắt nặng nề được giấu kín dưới sàn nhà giả. Cô đưa chiếc khóa vào.
Đúng lúc đó, ánh đèn hành lang bật sáng.
Hoàng đứng ở ngưỡng cửa, ánh mắt anh ta đầy sự giận dữ tột độ và sự phản bội. Anh ta đã tỉnh dậy, cảm nhận được sự xáo trộn trong "thánh địa" của mình.
"Cô đang làm gì ở đây?" Hoàng gầm lên. "Cô đã Phá Vỡ Quy Tắc. Cô đã xâm phạm Khu Vực Cấm! Cô đang tìm kiếm điều gì?"
An đứng thẳng dậy, chiếc khóa vẫn còn trong tay. Cô biết không thể chối cãi. "Tôi xin lỗi, Hoàng. Tôi đã phải làm điều này. Tôi đang tìm kiếm sự thật về Mai."
Hoàng lao đến, nắm lấy cánh tay An. Sức mạnh và cơn thịnh nộ của anh ta khiến cô đau đớn. "Cô không có quyền. Cô chỉ là một kẻ tò mò! Cô đã nói dối tôi!"
Hoàng kéo mạnh chiếc khóa khỏi tay An. Sự gần gũi đột ngột này, mặc dù trong cơn giận dữ, lại tạo ra một sự gần gũi vô tình nảy sinh. Hoàng giữ lấy tay An, hơi thở của họ gần nhau. Anh ta nhìn vào đôi mắt cô, đôi mắt có sự tương đồng kỳ lạ với Mai.
"Anh không thể sống trong sự ám ảnh này mãi được, Hoàng," An nói, giọng cô chân thành. "Mai... Mai có một bí mật mà cô ấy muốn anh biết. Và em tin rằng nó liên quan đến em."
Hoàng buông tay cô ra, sự giận dữ của anh ta bị thay thế bằng sự bối rối và đau khổ. Anh ta nhìn chiếc khóa cổ trong tay, vật mà anh chưa từng thấy trước đây.
"Tôi không muốn nghe bất cứ điều gì nữa," Hoàng nói, giọng anh ta khàn đặc. "Cô phải đi. Ngay bây giờ. Cô đã phản bội niềm tin của tôi."
An biết cô đã thất bại trong việc thuyết phục anh, nhưng cô đã gây ra một sự rạn nứt trong vỏ bọc của Hoàng. Cô rời khỏi Ngôi Nhà Thủy Tinh ngay đêm đó, mang theo sự thất vọng và một chút hy vọng mong manh: cô đã khiến Hoàng phải nhìn vào bí mật mà anh đã cố gắng chôn giấu bấy lâu nay.