Sau khi Hoàng giận dữ đuổi An đi, sự tĩnh lặng trong Ngôi Nhà Thủy Tinh không còn tuyệt đối nữa. Sự cô lập của Hoàng đã bị xé toạc. Anh nhìn chằm chằm vào chiếc khóa cổ, vật mà Mai đã giữ kín, và anh ta không thể ngủ được. Sự thật rằng Mai có bí mật đã làm lung lay niềm tin của anh về cái chết của cô.
Hai ngày sau, Hoàng gọi cho An. Anh không xin lỗi, mà dùng công việc làm cái cớ.
"Cô vẫn chưa lấy đồ của mình," Hoàng nói, giọng anh ta cứng nhắc. "Và có một số ghi chú về các bức tranh cũ của Mai mà tôi không thể sắp xếp được. Cô có thể quay lại, chỉ một giờ, để hoàn thành nốt công việc."
An biết đó không phải là công việc. Đó là lời mời đầu tiên của Hoàng thoát khỏi nhà tù của chính mình. Cô quay trở lại.
Sự căng thẳng giữa họ dày đặc hơn bao giờ hết. An hoàn thành công việc của mình một cách nhanh chóng. Khi cô chuẩn bị rời đi, Hoàng bất chợt dừng cô lại.
"Mai có một bức tranh chưa hoàn thành," Hoàng nói, chỉ vào một tấm vải lớn bị che phủ. "Cô ấy vẽ một căn phòng tối, nhưng có một vệt ánh sáng duy nhất chiếu vào. Cô ấy gọi nó là 'Hy Vọng Trong Bóng Tối'. Cô là một nhà nghiên cứu văn hóa, cô nghĩ gì về nó?"
An hiểu rằng Hoàng đang mở lòng. Anh đang cố gắng hiểu Mai thông qua người ngoài, người có một mối liên hệ bí ẩn với cô.
"Nó cho thấy Mai đã cảm thấy bị mắc kẹt, nhưng cô ấy vẫn tin vào một lối thoát," An trả lời một cách chân thành. "Nó không phải là bức tranh của sự tuyệt vọng, mà là của sự chờ đợi. Cô ấy đang giữ một bí mật, và hy vọng một ngày nào đó nó sẽ được phơi bày."
Lời nói của An chạm đến Hoàng. Anh ta tiến lại gần An, không phải vì giận dữ, mà vì sự tò mò.
"Cô và cô ấy... có một sự tương đồng kỳ lạ," Hoàng thì thầm.
Ngay lúc đó, một cơn bão bất chợt ập đến. Mưa như trút nước, va đập vào các bức tường kính của ngôi nhà, tạo ra một âm thanh vang vọng và kịch tính.
Hoàng nhìn ra ngoài cửa sổ kính lớn, nơi mưa rơi ào ạt. "Mai yêu những cơn mưa như thế này," anh ta nói, giọng anh ta xa xăm. "Cô ấy thường bảo, âm thanh của mưa là Điệu Valse Của Thiên Nhiên."
An thấy một tia sáng lấp lánh trong mắt anh—một sự giải thoát khỏi sự ám ảnh quá khứ. Cô nhẹ nhàng đặt tay lên bức tường kính lạnh lẽo.
"Hoàng," An nói nhỏ. "Điệu valse không chỉ dành cho những người đã khuất. Nó dành cho những người đang sống. Ngôi nhà này đã cho anh thấy quá nhiều quá khứ. Đã đến lúc anh phải nhìn thấy ánh sáng trong tương lai."
Hoàng quay lại nhìn An. Khuôn mặt cô được phản chiếu bởi ánh đèn lờ mờ và những giọt mưa trên kính, tạo ra một hình ảnh lung linh, mong manh. Trong khoảnh khắc đó, sự cô lập của Hoàng tan chảy. Anh ta tiến một bước về phía An, bỏ lại bóng ma của Mai phía sau.
Họ đứng đó, dưới ánh sáng lờ mờ, lắng nghe Điệu Valse Dưới Mưa. Đó là khoảnh khắc lãng mạn vô tình, nơi sự tò mò và sự đau khổ đã nhường chỗ cho một kết nối cảm xúc mới, đầy rủi ro.