Sau lời thú nhận đau đớn về cảm giác tội lỗi, Hoàng đã bắt đầu tin tưởng An hơn. Anh cho phép cô tiếp tục công việc của mình, và thậm chí còn mở khóa một vài tủ tài liệu trước đây bị cấm. Mặc dù vẫn còn rào cản cảm xúc, Hoàng đã sẵn sàng đối mặt với khả năng cái chết của Mai không phải là lỗi của mình.
An tập trung vào việc tìm kiếm một bằng chứng vật lý củng cố cho giả thuyết của cô: Mai có một bí mật lớn trước khi chết. Cô quay lại Khu Vực Cấm, căn phòng mà cô đã xâm nhập trước đó. Hoàng đã mở khóa, nhưng anh ta vẫn không bao giờ bước vào đó.
Lần này, An không tìm kiếm đồ vật lớn. Cô tìm kiếm những gì bị giấu kỹ. Cô kiểm tra bàn làm việc của Mai, tháo các ngăn kéo ra. Dưới đáy ngăn kéo thứ hai, cô tìm thấy một lớp gỗ mỏng được dán lại một cách vụng về.
An cẩn thận dùng dao rọc giấy lột lớp gỗ ra và tìm thấy một Bức Thư Bị Giấu kỹ lưỡng. Bức thư được viết tay bởi Mai, đề ngày chỉ hai ngày trước khi cô qua đời.
An mở bức thư ra, tim cô đập thình thịch. Bức thư không gửi cho Hoàng. Nó được gửi đến một người bạn cũ.
Gửi Châu,
Mình cần cậu giúp. Mình đã tìm thấy sự thật, và nó quá lớn, quá nguy hiểm. Mình không thể nói cho Hoàng biết, vì mình sợ anh ấy sẽ tự đổ lỗi cho mình một lần nữa. Mọi thứ đều liên quan đến [tên đã bị xóa mờ] và vụ án cổ vật cũ.
Mình đã tìm thấy bằng chứng cuối cùng. Mình đã giấu nó ở nơi Hoàng không bao giờ tìm kiếm – nơi mà anh ấy nghĩ là an toàn nhất.
Nếu có bất cứ điều gì xảy ra với mình, mình muốn cậu biết rằng: đó không phải là tai nạn. Mình đang cố gắng phơi bày bí mật mà họ đã chôn vùi. Hãy bảo vệ Hoàng và tìm chiếc hộp sắt kia. Nó chứa đựng manh mối để tìm ra sự thật về em gái mình. Mình đã không còn nhiều thời gian.
Mai
An đọc bức thư, nước mắt cô bắt đầu rơi. Lời thú nhận của Mai xác nhận mọi giả thuyết của cô: cái chết của Mai không phải là tai nạn, và Mai chính là chị gái sinh đôi đã thất lạc của cô. Hơn nữa, bức thư đã gián tiếp minh oan cho Hoàng, chứng minh rằng Mai đã cố gắng che giấu bí mật vì cô không muốn anh phải lo lắng.
An mang bức thư đến cho Hoàng. Anh ta đang ngồi trong phòng khách, nhìn ra khu vườn.
"Anh xem cái này đi," An nói, giọng cô run rẩy.
Hoàng nhận lấy bức thư. Khi anh ta đọc từng dòng chữ của Mai, đôi tay anh ta bắt đầu run rẩy. Cơn giận dữ và sự tự đổ lỗi suốt ba năm qua tan biến, thay vào đó là sự tức giận và quyết tâm.
"Vụ án cổ vật cũ... bí mật... không phải tai nạn," Hoàng thì thầm, siết chặt bức thư. "Có ai đó đã giết Mai! Và anh đã sống trong sự dằn vặt vô ích suốt ba năm."
An nhìn Hoàng, ánh mắt cô đầy kiên quyết. Cô biết rằng việc tìm ra sự thật về cái chết của chị gái đã trở thành mục tiêu chung của cả hai.