Sau đêm lãng mạn dưới mưa, An biết đây là lúc cô phải thuyết phục Hoàng thoát khỏi sự ám ảnh của quá khứ. Mối quan hệ giữa họ, dù mong manh, đã đủ mạnh mẽ để cho phép cô đi xa hơn ranh giới công việc.
Một buổi sáng, An tìm thấy Hoàng đang đứng trước một bức tranh của Mai trong studio của cô ấy. Bức tranh là một cảnh quan thành phố u ám, với một ngọn hải đăng duy nhất chiếu sáng trong bóng tối.
"Anh luôn nghĩ rằng ngọn hải đăng này là biểu tượng của hy vọng," Hoàng nói, giọng anh ta chứa đầy sự buồn bã. "Nhưng sau này, anh nhận ra nó là sự cô độc. Ngọn hải đăng soi sáng cho tất cả, nhưng chính nó lại đứng một mình trong bóng tối."
An tiến đến gần Hoàng, đặt tay lên vai anh. "Ngọn hải đăng không cô đơn. Nó soi sáng cho những con tàu đi lạc. Nó là biểu tượng của sự dẫn đường. Anh là ngọn hải đăng của Mai."
Hoàng quay lại nhìn An, ánh mắt anh ta đầy sự đau khổ.
"Anh đã nói dối em," Hoàng thú nhận. "Anh đã nói với em rằng cái chết của Mai là một tai nạn. Nhưng đó không phải là toàn bộ sự thật."
Hoàng bắt đầu kể lại câu chuyện về ngày định mệnh đó. Anh ta và Mai đang lái xe đi trên đường bờ biển. Mai đã có một cuộc tranh cãi căng thẳng qua điện thoại về một bí mật lớn mà cô ấy sắp sửa công bố. Hoàng đã cố gắng thuyết phục cô ấy dừng lại, nhưng Mai kiên quyết.
"Anh đã bảo cô ấy không nên mạo hiểm. Anh đã giận dữ và anh đã đẩy cô ấy. Cô ấy mất lái và... mọi thứ đã xảy ra," Hoàng nói, giọng anh ta nghẹn lại. "Anh tin rằng cái chết của cô ấy là lỗi của anh. Nếu anh không giận dữ, nếu anh không tranh cãi, cô ấy đã không chết. Anh đã sống trong tội lỗi suốt ba năm qua."
An ôm Hoàng. Cô biết đó là một Lời Thú Nhận đầy đau đớn, nhưng đó là một bước tiến quan trọng. Hoàng đã sống trong bóng tối quá lâu. Anh ta đã tự giam cầm mình trong Ngôi Nhà Thủy Tinh vì cảm giác tội lỗi.
"Đó không phải là lỗi của anh, Hoàng," An nói. "Mai đã có một bí mật mà cô ấy muốn phơi bày, và có ai đó đã không muốn điều đó. Cái chết của cô ấy có thể không phải là một tai nạn. Em tin rằng có một bí mật lớn hơn đằng sau tất cả."
Hoàng ngước nhìn An, ánh mắt anh ta đầy sự nghi ngờ và một chút hy vọng. Anh ta đã sống trong một thế giới đen trắng của sự ám ảnh. An đang mang đến một khả năng mới: một khả năng của sự thật, của sự giải thoát.
"Em đang nói gì vậy?" Hoàng hỏi. "Em đã tìm thấy điều gì?"
An biết cô không thể nói ra tất cả. Cô chỉ cần một chút niềm tin của anh.
"Em chỉ tin rằng Mai không phải là người sẽ chết vì một cuộc tranh cãi nhỏ," An nói. "Cô ấy là một người mạnh mẽ. Và em tin rằng ánh sáng trong bức tranh của cô ấy không phải là về sự hy vọng, mà là về sự minh oan. Cô ấy đã chết để bảo vệ một bí mật. Và em sẽ giúp anh tìm ra nó."
Lời nói của An đã làm lung lay niềm tin của Hoàng. Anh đã tự giam mình trong sự tối tăm, và An đang mang đến cho anh một tia sáng của sự thật.