1. Màn Sương Lạnh Của Thiên Thịnh
Ánh nắng tháng Tám rực rỡ nhưng không thể xuyên thủng lớp kính chống tia UV dày đặc của Tòa nhà Thiên Thịnh – biểu tượng quyền lực mới của giới thương trường thành phố A. Tầng 99, nơi đặt văn phòng Tổng giám đốc, luôn duy trì một bầu không khí tĩnh lặng và nghiêm nghị, giống như người làm chủ nơi này.
Chiếc bàn làm việc bằng gỗ mun đen bóng, sạch sẽ đến mức phản chiếu cả hình ảnh người đứng đối diện. Tổng giám đốc Lục Thiếu Phàm (27 tuổi) đang lướt qua tập hồ sơ dày cộm về dự án "Long Châu" – dự án lớn nhất Thiên Thịnh trong năm. Áo vest đen được cắt may tinh xảo ôm sát thân hình chuẩn mực, khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng không một chút biểu cảm thừa thãi. Mái tóc đen được chải ngược gọn gàng, để lộ vầng trán thông minh và đôi mắt sâu thẳm, sắc bén như dao mổ.
Thiếu Phàm nổi tiếng là người đàn ông của nguyên tắc và hiệu suất. Anh có thể quyết định số phận của hàng trăm nhân viên chỉ trong một cái gật đầu, và cũng có thể hủy bỏ một hợp đồng triệu đô chỉ vì một lỗi chính tả. Dưới trướng anh, không có chỗ cho sự sai sót, và người duy nhất có thể theo kịp tốc độ chóng mặt ấy chính là thư ký riêng của anh.
Hạ An Nhiên (25 tuổi), Thư ký cấp cao. Cô ngồi ở bàn làm việc bên ngoài, nơi chỉ cách cửa văn phòng Tổng giám đốc ba bước chân. Khác với vẻ ngoài điềm đạm, đôi mắt An Nhiên luôn chứa đựng sự tập trung cao độ. Chiếc áo sơ mi trắng đơn giản và chân váy bút chì màu be khiến cô trông nhã nhặn, chuyên nghiệp, hòa lẫn vào không gian kiến trúc hiện đại, gần như vô hình.
Vừa kết thúc cuộc họp hội đồng quản trị căng thẳng về một bài báo bôi nhọ tập đoàn, không khí vẫn còn vương lại mùi cà phê đậm đặc và sự mệt mỏi.
"An Nhiên, thông cáo báo chí tôi cần được chỉnh sửa lần cuối, nhấn mạnh vào việc đây là hành động vu khống có chủ đích từ đối thủ. Đảm bảo mọi cơ quan truyền thông đều nhận được bản chính thức trong 30 phút. Cô có thể xử lý được chứ?" Giọng Thiếu Phàm trầm và dứt khoát vang lên từ bên trong, không kèm theo một câu hỏi xã giao nào.
An Nhiên, không hề ngẩng đầu khỏi màn hình máy tính, ngón tay vẫn lướt nhanh trên bàn phím. "Vâng, Tổng giám đốc. Tôi đã chuẩn bị hai phương án: một là bác bỏ trực diện, hai là sử dụng dữ liệu minh bạch để đánh lạc hướng dư luận. Bản chỉnh sửa lần cuối sẽ được gửi đến ngài để phê duyệt ngay khi ngài yêu cầu."
Lục Thiếu Phàm bước ra, tựa lưng vào khung cửa. Ánh mắt anh lướt qua An Nhiên. Cô gái này luôn khiến anh bất ngờ. Không chỉ xinh đẹp theo một cách kín đáo, mà sự bình tĩnh và khả năng phân tích khủng hoảng của cô còn vượt xa nhiều giám đốc cấp cao. Cô là một bộ máy hoạt động hoàn hảo, không cảm xúc, không than vãn, không bao giờ phạm sai lầm.
"Chọn phương án hai," Thiếu Phàm nói sau một giây suy nghĩ. "Đánh lạc hướng tốt hơn đối đầu trực diện. Thông minh."
"Cảm ơn ngài," An Nhiên đáp, giọng đều đều như robot, không hề có ý tự mãn.
2. Áp Lực và Vấn Đề Của Hai Thế Giới
Sau khi giải quyết xong khủng hoảng truyền thông, Thiếu Phàm trở lại văn phòng, tâm trạng vẫn nặng trĩu. Không phải vì công việc, mà vì cuộc gọi nửa tiếng trước từ ông Lục – Chủ tịch Lục gia.
"Lục Thiếu Phàm! Con đã 27 tuổi! Tập đoàn lớn mạnh, nhưng con thì sao? Con trai độc nhất của Lục gia mà không có người thừa kế. Nếu con không nhanh chóng tìm được một đối tượng môn đăng hộ đối để kết hôn trong ba tháng tới, cha sẽ ngừng tất cả các dự án con đang triển khai và tự mình sắp xếp một cuộc hôn nhân chính trị!"
Lời đe dọa này không phải trò đùa. Lục gia muốn một cuộc hôn nhân liên minh. Mặc dù Thiếu Phàm là người nắm quyền lực thực sự, nhưng danh tiếng và sự ổn định của gia tộc là điều anh không thể bỏ qua. Anh cần một giải pháp tạm thời, một 'tấm chắn' hoàn hảo trong vòng sáu tháng đến một năm.
Anh đưa tay day thái dương. Đối tượng phải chuyên nghiệp, không gây rắc rối, và quan trọng nhất: hoàn toàn không yêu anh.
Vào lúc đó, An Nhiên gõ cửa, đẩy chiếc xe đẩy chứa đồ ăn trưa mà anh yêu cầu. Cô sắp xếp khay thức ăn gọn gàng trên bàn họp nhỏ.
"Tổng giám đốc, bữa trưa của ngài," cô nói, chuẩn bị rời đi.
"Khoan đã, An Nhiên." Thiếu Phàm gọi lại.
An Nhiên dừng bước, quay lại, ánh mắt chờ đợi.
"Cô có... chuyện gì cần tiền gấp không?" Thiếu Phàm đột ngột hỏi.
An Nhiên hơi sững người. Cô đã che giấu rất kỹ vấn đề riêng tư. Mẹ cô đang cần một ca phẫu thuật phức tạp và chi phí vô cùng lớn. Cô đã bán tài sản, vay mượn khắp nơi nhưng vẫn thiếu một khoản đáng kể.
"Tổng giám đốc, tôi không hiểu ý ngài." Giọng cô vẫn bình tĩnh nhưng có chút cứng nhắc.
Thiếu Phàm nhướng mày. Anh đã điều tra về cô. An Nhiên sống kín đáo, không giao du, không có scandal. Cô có một gia đình bình thường, nhưng gần đây hồ sơ tài chính của cô cho thấy sự biến động bất thường.
"Thẳng thắn đi, An Nhiên. Tôi cần một người vợ hợp đồng. Cô cần một khoản tiền lớn. Đây là giao dịch đôi bên cùng có lợi."
An Nhiên nhìn thẳng vào mắt anh. Gần gũi như vậy, cô có thể thấy rõ sự mệt mỏi và quyết đoán trong ánh mắt sắc bén đó.
"Ngài Lục, tôi là thư ký của ngài. Tôi chỉ bán năng lực chuyên môn của mình."
"Và tôi đang mua sự hợp tác cá nhân của cô. Mức giá: Một triệu đô cho hợp đồng sáu tháng, không giới hạn các chi phí khác liên quan đến vai trò. Sau sáu tháng, cô sẽ nhận thêm khoản tiền thưởng 500.000 đô. Cô sẽ là phu nhân Lục Thiếu Phàm, nhưng không phải là vợ thực sự của tôi. Điều kiện duy nhất là: Tuyệt đối tuân thủ mọi yêu cầu và không được yêu tôi."
Cả hai cùng im lặng.
Đối với một nhân viên văn phòng, số tiền này là một gia tài khổng lồ, đủ để giải quyết mọi vấn đề của mẹ cô. Nhưng đối với Hạ An Nhiên, điều cô sợ nhất là phải bước ra khỏi vùng an toàn của công việc, và đối diện với cảm xúc mà cô đã cố chôn giấu suốt hai năm làm việc bên anh.
Lục Thiếu Phàm, Tổng giám đốc của cô. Người cô đã thầm thích từ rất lâu, nhưng luôn giữ khoảng cách một cách hoàn hảo.
"Nếu tôi chấp nhận, hợp đồng này không được phép bị lộ. Kể cả với quản gia hay bất kỳ ai trong Lục gia," An Nhiên đưa ra điều kiện đầu tiên.
"Đương nhiên. Nếu nó bị lộ, mục đích của tôi sẽ thất bại. Đây là bí mật tuyệt đối của chúng ta. Tôi sẽ chuẩn bị hợp đồng và chuyển khoản trước 30% ngay khi cô ký."
3. Bản Hợp Đồng Định Mệnh
Chiều hôm đó, văn phòng Tổng giám đốc vẫn sáng đèn. Thay vì tập hồ sơ dự án, trên bàn là một bản hợp đồng pháp lý dày dặn, được niêm phong cẩn thận.
An Nhiên ngồi đối diện Thiếu Phàm, ánh mắt cô lướt qua từng điều khoản. Rất chi tiết, rất logic, đúng phong cách của anh:
Điều 1: Thời hạn 6 tháng. Hai bên sống chung một nhà.
Điều 2: Hỗ trợ nhau trong các sự kiện xã hội, đóng vai trò vợ chồng hoàn hảo trước công chúng.
Điều 3: Tuyệt đối không can thiệp vào đời sống riêng tư của đối phương ngoài vai trò hợp đồng.
Điều 4: Không có quan hệ thân mật, trừ khi cần thiết để bảo vệ vỏ bọc (được sự đồng thuận của cả hai).
Điều 5: Hạ An Nhiên nhận tổng cộng 1.5 triệu đô la Mỹ sau khi kết thúc hợp đồng thành công.
Đến điều khoản cuối cùng, An Nhiên khẽ siết chặt tay.
"Điều khoản 6: Sau khi hợp đồng kết thúc, Hạ An Nhiên phải ký thỏa thuận bảo mật, giữ kín mọi thông tin trong thời gian hợp tác. Cô có quyền tiếp tục công việc thư ký, hoặc rời Thiên Thịnh với một lá thư giới thiệu tuyệt vời."
Thiếu Phàm thấy cô chần chừ, bèn nói: "Sợ hãi? Cô có thể từ chối. Tôi sẽ tìm người khác, nhưng tôi tin cô là lựa chọn tốt nhất. Cô chuyên nghiệp, cô biết cách giữ bí mật, và quan trọng là, cô không hứng thú với tôi. Điều đó khiến mọi việc dễ dàng hơn."
"Tôi... không hứng thú với ngài?" An Nhiên ngước nhìn anh, trong lòng đau nhói. Cô giấu kỹ đến mức anh hoàn toàn tin rằng cô chỉ coi anh là Sếp?
"Đúng vậy," Thiếu Phàm bình thản đáp. "Sự chuyên nghiệp lạnh lùng của cô là điều tôi đánh giá cao nhất. Đừng cố gắng thay đổi điều đó."
An Nhiên hít một hơi sâu, nụ cười gần như không tồn tại. "Ngài Lục, tôi có một yêu cầu bổ sung."
"Nói đi."
"Ngoài công việc, trong thời gian hợp đồng, tôi không cần phải là 'vợ' của ngài trong văn phòng. Chúng ta vẫn là Tổng giám đốc và Thư ký. Chỉ khi cần thiết, tôi mới thay đổi vai trò. Văn phòng là nơi làm việc, tôi không muốn sự chuyên nghiệp của mình bị ảnh hưởng."
Thiếu Phàm trầm ngâm một lát rồi gật đầu. "Được. Điều đó hợp lý. Chúng ta cần một ranh giới rõ ràng."
Anh đặt bút máy lên bàn. "Ký tên đi, An Nhiên. Chúng ta bắt đầu từ ngày mai."
An Nhiên cầm chiếc bút, đầu bút lạnh buốt chạm vào mặt giấy. Cô biết, một khi ký vào đây, cuộc đời cô sẽ thay đổi hoàn toàn. Cô sẽ dấn thân vào một cuộc chơi tình cảm nguy hiểm, nơi cô phải kìm nén mọi cảm xúc thật của mình.
Cô nhìn số tiền trên hợp đồng, nghĩ đến mẹ, nghĩ đến phẫu thuật.
1.5 triệu đô. Đổi lấy 6 tháng đóng vai vợ người mình yêu.
Cô hạ bút. Nét chữ thanh mảnh, dứt khoát: Hạ An Nhiên.
Lục Thiếu Phàm mỉm cười nhạt, nụ cười hiếm hoi mà An Nhiên mới thấy lần đầu. Nó không ấm áp, mà mang theo sự hài lòng của một thương gia vừa hoàn thành một giao dịch hoàn hảo.
"Hoan nghênh cô, cô Lục. Từ giờ phút này, cô là Phu nhân Lục Thiếu Phàm."
4. Giao Diện Mới
An Nhiên rời khỏi văn phòng Tổng giám đốc lúc 9 giờ tối. Cô đi thẳng đến ngân hàng và thấy tin nhắn điện thoại: Tài khoản của bạn nhận được 300.000 USD từ TK Lục Thiếu Phàm.
Cô đã có tiền để cứu mẹ. Cảm giác nhẹ nhõm và nặng trĩu cùng lúc xâm chiếm.
Sáng hôm sau, cô đến công ty với một "giao diện" hoàn toàn khác. Không phải là thư ký An Nhiên với bộ đồ công sở tẻ nhạt, cô mặc một chiếc váy liền thân màu xanh ngọc được cắt may tinh tế, tôn lên vóc dáng hoàn hảo. Cô búi tóc cao gọn gàng, nhưng trang sức trên cổ và tai lại là những món đồ xa xỉ mà cô chưa từng đeo.
Văn phòng Tổng giám đốc chìm trong sự xì xào. Mọi người đều biết Lục Thiếu Phàm đã "tự giải quyết" được vấn đề hôn nhân chỉ sau một đêm.
Khi An Nhiên vừa bước vào, Thư ký trưởng bộ phận khác đã vội vã chạy đến. "An Nhiên! Cô và Tổng giám đốc... thực sự là...?"
"Thư ký Trần, tôi là Thư ký Hạ. Vui lòng gọi đúng chức danh. Tổng giám đốc đang chờ tôi báo cáo công việc sáng nay." Giọng An Nhiên vẫn chuyên nghiệp, nhưng lần này có thêm một chút uy quyền.
Cô bước vào văn phòng Tổng giám đốc. Thiếu Phàm đang nghe điện thoại, tay kia cầm một chiếc hộp nhung đỏ. Anh ra hiệu cho cô ngồi xuống ghế sofa, nơi mà chỉ có những đối tác quan trọng nhất mới được phép ngồi.
"Vâng, mẹ. Con sẽ đưa cô ấy về nhà tối nay. Tên cô ấy là Hạ An Nhiên. Cô ấy là thư ký của con, nhưng con đã tìm hiểu kỹ. Cô ấy rất phù hợp."
An Nhiên nhắm mắt. Phù hợp. Anh dùng từ này để nói về cô, không phải yêu hay thích.
Cúp điện thoại, Thiếu Phàm mở chiếc hộp nhung ra. Bên trong là một chiếc nhẫn kim cương đơn giản nhưng tinh xảo.
"Đây là nhẫn đính hôn. Đeo nó vào," anh ra lệnh.
"Ngài Lục, tôi không cần thứ này. Nó quá đắt tiền và không cần thiết cho công việc văn phòng."
"Nhưng lại cần thiết cho vai trò Phu nhân Lục của cô. Chúng ta sẽ đến Lục gia tối nay. Nếu cô không muốn bị chất vấn, hãy chấp nhận nó. Hơn nữa," anh nhếch mép, "chúng ta vừa thỏa thuận, cô phải tuyệt đối tuân thủ mọi yêu cầu của tôi."
An Nhiên cắn môi. Tuyệt đối tuân thủ.
Cô đưa tay ra. Lục Thiếu Phàm nắm lấy bàn tay cô, ngón tay anh lạnh buốt. Anh trượt chiếc nhẫn vào ngón áp út của cô. Nó vừa vặn đến hoàn hảo.
Khoảnh khắc đó, ánh mắt họ chạm nhau. Trong ánh mắt Thiếu Phàm vẫn là sự lạnh lùng và tính toán của một doanh nhân. Nhưng trong ánh mắt An Nhiên, sự chuyên nghiệp đã bị chôn vùi dưới một lớp sương mờ của xúc cảm phức tạp.
"Vậy, Tổng giám đốc Lục," An Nhiên hít sâu. "Bản báo cáo tài chính quý 3 đã được tôi chuẩn bị, ngài có muốn xem trước bữa trưa hay không?"
Thiếu Phàm buông tay cô ra, trở lại dáng vẻ Tổng giám đốc uy nghiêm.
"Được. Chuẩn bị tài liệu, 10 phút nữa. Và từ bây giờ, chúng ta sẽ luyện tập cách cư xử thân mật hơn, chỉ trong phạm vi riêng tư của chúng ta, để tránh sơ hở khi ở Lục gia."
Thân mật. Hai từ này vang vọng trong tâm trí An Nhiên, khiến trái tim cô đập thình thịch dưới lớp vỏ bọc bình tĩnh. Cô biết, cô đã chính thức bước vào vùng nguy hiểm nhất của cuộc đời mình: Bí Mật Dưới Lớp Băng Lãnh đã được khởi động.