1. Hành Lý và Sự Chuyển Giao
Chiều thứ Sáu, dưới ánh hoàng hôn rực rỡ, chiếc xe Maybach đen bóng của Lục Thiếu Phàm đỗ trước cửa căn hộ nhỏ của Hạ An Nhiên. Cô đã đóng gói mọi thứ cần thiết vào hai chiếc vali đơn giản.
Thiếu Phàm ngồi ở ghế sau, không tháo kính râm. Ánh mắt anh lướt qua khu tập thể cũ kỹ. Anh biết An Nhiên sống ở đây, nhưng tận mắt chứng kiến bối cảnh sống bình dị của cô khiến anh có một cảm giác phức tạp.
"Cô không cần phải tự mang hành lý," Thiếu Phàm nói, giọng mang chút ra lệnh.
"Không cần, Tổng giám đốc Lục. Tôi đã sắp xếp mọi thứ. Hơn nữa, hành lý của tôi rất đơn giản," An Nhiên đáp, đặt hai chiếc vali vào cốp xe. Cô vẫn giữ nguyên cách xưng hô và thái độ chuyên nghiệp, ngay cả khi chỉ có hai người.
Thiếu Phàm tháo kính râm. "Hạ An Nhiên, cô cần phải tập làm quen với vai trò mới. Ở Lục gia, cô là Phu nhân Lục. Nếu cô cứ duy trì sự cảnh giác và nguyên tắc sắt đá đó, sẽ có người nghi ngờ."
"Tôi hiểu. Nhưng tôi cần ranh giới, ngài Lục. Nếu tôi thay đổi quá nhanh, tôi sợ sẽ mất đi sự chuyên nghiệp cần thiết cho công việc. Và điều đó, ngài không muốn nó xảy ra."
Lục Thiếu Phàm gật đầu, chấp nhận lý lẽ của cô. "Được. Tạm thời cô vẫn là Thư ký Hạ ở công ty. Nhưng khi bước chân vào biệt thự Lục gia, cô phải chuyển đổi ngay lập tức. Cô có 10 giây để chuyển đổi."
Chiếc xe lăn bánh, đi qua những con đường đông đúc rồi tiến vào khu vực biệt lập, nơi tọa lạc của Biệt thự Lương Sơn – căn nhà riêng của Lục Thiếu Phàm. Ngôi nhà được thiết kế theo phong cách hiện đại tối giản, lạnh lẽo và xa cách, giống như chính chủ nhân của nó.
"Từ giờ trở đi, đây là nơi cô sống," Thiếu Phàm nói, không nhìn cô.
"Vâng, Tổng giám đốc Lục."
"10 giây... 9... 8..." Thiếu Phàm bắt đầu đếm ngược.
An Nhiên nhắm mắt. Cô cố gắng rũ bỏ hình ảnh bản báo cáo quý 3 và cuộc họp hội đồng quản trị ra khỏi đầu. Cô nhớ đến mẹ và số tiền trong tài khoản. Cô mở mắt. Ánh mắt cô vẫn bình tĩnh, nhưng đã thêm vào đó một chút dịu dàng và một nụ cười gần như không thấy.
"Chào anh, Thiếu Phàm," cô nhẹ nhàng nói.
Thiếu Phàm quay sang nhìn cô. Gương mặt lạnh lùng của anh hơi giãn ra. "Tốt. Cô học rất nhanh."
2. Bài Học Đầu Tiên Về Sự Thân Mật
Bước vào biệt thự, Quản gia Lâm – một người đàn ông trung niên nghiêm nghị – đã chờ sẵn.
"Chào mừng cô chủ Hạ," Quản gia Lâm cúi người chào.
"Chào ông, Quản gia Lâm," An Nhiên đáp lại một cách lịch thiệp.
Thiếu Phàm xen vào: "Phòng cô Hạ sẽ là phòng chính. Hãy chuẩn bị mọi thứ theo ý cô ấy. Và từ bây giờ, cô ấy sẽ đi làm cùng tôi."
An Nhiên ngạc nhiên. "Phòng chính?"
"Phòng chính, cạnh phòng tôi. Điều khoản 1: Sống chung một nhà. Không ai được phép biết chúng ta ngủ riêng. Đây là luật ngầm của tôi, 'Phu nhân Lục'," Thiếu Phàm nhấn mạnh từ cuối.
An Nhiên hiểu ra. Mọi chi tiết đều phải được tính toán để vỏ bọc hoàn hảo nhất.
Sau bữa tối, Thiếu Phàm đưa An Nhiên đến một căn phòng nhỏ, được thiết kế như một phòng gym đa năng, nhưng có lắp đặt một chiếc màn hình lớn.
"Bài học đầu tiên," Thiếu Phàm nói, tay khoanh trước ngực. "Tối mai chúng ta sẽ tham dự bữa tiệc từ thiện của tập đoàn Hoàng Đế. Cô cần phải cư xử như một người vợ thực thụ."
Anh bật màn hình. Đó là những đoạn video phỏng vấn và hình ảnh của các cặp vợ chồng doanh nhân nổi tiếng.
"Quan sát ánh mắt của họ. Cô thấy gì?"
"Sự tôn trọng, ngài... à, Thiếu Phàm," An Nhiên sửa lại, cố gắng chuyển vai trò.
"Không chỉ tôn trọng. Là sự tin cậy. Người vợ luôn nhìn chồng với sự ngưỡng mộ và tin tưởng tuyệt đối, không phải như nhìn một vị lãnh đạo."
Thiếu Phàm bước lại gần An Nhiên. Anh chỉ còn cách cô một bước chân, hơi thở lạnh của anh phả vào tóc cô. An Nhiên cảm thấy tim mình đập loạn nhịp. Cô đã quen với anh trên bàn làm việc, nhưng khoảng cách thân mật này là một sự tra tấn ngọt ngào.
"Thử nhìn tôi như cách một người vợ nhìn chồng," anh ra lệnh.
An Nhiên ngước lên. Cô cố gắng điều chỉnh ánh mắt, nhưng sự chuyên nghiệp và dè dặt đã ăn sâu vào máu. Cô chỉ thấy Thiếu Phàm là người đàn ông đẹp trai, quyền lực và cô cần phải phục tùng.
"Không đúng," Thiếu Phàm lắc đầu. Anh đưa tay, nhẹ nhàng nâng cằm cô lên, buộc cô phải nhìn thẳng vào mắt mình.
"Thư ký Hạ, cô đang nhìn tôi như nhìn một đối tác có khả năng gây rắc rối. Phu nhân Lục phải có chút... mềm mại, chút dựa dẫm. Hãy thư giãn."
Tay anh chạm vào da thịt cô. Lần đầu tiên, An Nhiên cảm nhận được sự ấm áp từ người đàn ông lạnh lùng này. Cô vội vàng lùi lại.
"Tôi... Tôi sẽ luyện tập thêm."
"Không cần luyện tập," Thiếu Phàm nói, anh nhích lại gần hơn, "mà là phải cảm nhận."
Anh cúi đầu xuống, đến gần tai cô, thủ thỉ: "Nếu cô không thể tự nhiên, tôi sẽ giúp cô tạo ra cảm xúc đó."
An Nhiên run rẩy. Cô biết anh đang đe dọa, hay đang cố gắng... kích hoạt cô? Cô ép mình phải bình tĩnh.
"Thiếu Phàm, tôi không nghĩ Điều khoản 4 cho phép điều này."
Anh cười nhạt, một nụ cười hiếm hoi và nguy hiểm. "Điều khoản 4: Không có quan hệ thân mật, trừ khi cần thiết để bảo vệ vỏ bọc (được sự đồng thuận của cả hai). Cô nghĩ chúng ta có thể bảo vệ vỏ bọc mà không có sự thân mật tối thiểu sao?"
"Tôi đồng ý với sự thân mật tối thiểu, nhưng không cần phải... gần gũi như vậy."
"Cô là Thư ký Hạ. Cô thông minh. Hãy dùng trí tuệ để diễn xuất vai diễn này hoàn hảo nhất có thể. Đêm nay, cô phải ngủ trong phòng tôi."
3. Căn Phòng, Chiếc Áo Ngủ và Vết Sẹo
Phòng chính của Tổng giám đốc rộng lớn, tối giản, và vẫn lạnh lẽo. Ánh đèn vàng nhạt chỉ tập trung vào giường ngủ cỡ lớn.
An Nhiên đã thay chiếc áo ngủ lụa mới mà quản gia Lâm đã chuẩn bị. Cô ngồi bên mép giường, cảm thấy mình quá nhỏ bé trong không gian này.
Thiếu Phàm bước ra từ phòng tắm, chỉ quấn một chiếc khăn tắm quanh eo. Cơ thể anh vạm vỡ, nước nhỏ giọt từ mái tóc đen xuống vai trần.
An Nhiên vội quay mặt đi. "Tôi sẽ ngủ ở ghế sofa. Ngài cứ yên tâm."
"Không cần. Giường rất rộng. Tôi sẽ ngủ ở một bên, cô ngủ ở một bên. Tuyệt đối không vượt quá giới hạn." Thiếu Phàm nằm xuống, kéo chiếc chăn lông vũ lên. "Tôi không thích làm mọi thứ phức tạp, An Nhiên."
An Nhiên miễn cưỡng nằm xuống phía bên kia. Căn phòng quá yên tĩnh, cô có thể nghe thấy nhịp tim đập mạnh của mình.
Đột nhiên, Thiếu Phàm hỏi: "Hạ An Nhiên, cô thích tôi sao?"
Câu hỏi quá trực diện và bất ngờ khiến An Nhiên cứng người.
"Ngài... à, Thiếu Phàm. Câu hỏi này không liên quan đến hợp đồng."
"Nó liên quan đến sự rủi ro. Nếu cô thích tôi, sau khi hợp đồng kết thúc, cô sẽ gây rắc rối. Tôi không muốn điều đó xảy ra."
An Nhiên cảm thấy cay đắng. Anh tự tin đến mức cô phải thú nhận? Cô tự trấn an mình.
"Thiếu Phàm, tôi là người chuyên nghiệp. Tôi chỉ quan tâm đến Điều khoản 5 và Điều khoản 6. 1.5 triệu đô và lá thư giới thiệu. Tình cảm cá nhân không liên quan đến công việc."
Thiếu Phàm quay lưng lại. "Tốt. Giữ vững thái độ đó. Ngủ đi."
An Nhiên nhắm mắt, cố gắng hít thở đều. Mãi đến khi cảm nhận được hơi thở ổn định của anh, cô mới hé mắt. Cô quay sang nhìn tấm lưng trần vạm vỡ của anh.
Ánh trăng lọt qua rèm cửa, chiếu lên bả vai anh. Cô bất chợt thấy một vết sẹo cũ, dài khoảng 5 cm, nằm ngay dưới xương bả vai trái. Vết sẹo đã mờ, nhưng vẫn dễ nhận thấy.
Tim An Nhiên đột nhiên thắt lại. Một ký ức mờ ảo vụt qua trong đầu cô.
Mười năm trước... một bờ hồ. Một cậu bé đang chới với. Cô bé lao xuống nước, cố gắng kéo cậu bé lên bờ, nhưng bị hòn đá sắc cứa vào tay, và cậu bé cũng bị thương do va chạm.
Cô đã quên về ký ức đó từ lâu. Cô bé là cô, nhưng cậu bé là ai?
An Nhiên run rẩy đưa tay chạm nhẹ vào vết sẹo trên vai Thiếu Phàm.
"Thư ký Hạ, cô đang làm gì?" Giọng Thiếu Phàm vang lên lạnh lùng, dứt khoát. Anh đã tỉnh.
An Nhiên vội vàng rụt tay lại, cảm thấy xấu hổ và sợ hãi. "Tôi xin lỗi, Thiếu Phàm. Tôi... vô tình thấy vết sẹo của anh."
Thiếu Phàm quay lại, đôi mắt đen sâu thẳm nhìn thẳng vào cô, như muốn xuyên thấu tâm can. Anh không trả lời, chỉ nhìn.
"Vết sẹo này," anh nói sau một lúc im lặng căng thẳng. "Nó đã ở đó từ rất lâu. Không quan trọng."
Anh quay lưng lại, nhưng An Nhiên có thể cảm nhận được sự căng thẳng trong cơ bắp anh. Anh không muốn nói về nó.
Vết sẹo này có phải là nơi mà ký ức của cô bắt đầu không?
4. Rắc Rối Nơi Văn Phòng
Sáng thứ Hai, mọi chuyện trở lại bình thường. An Nhiên vẫn là thư ký của Thiếu Phàm. Nhưng lần này, họ đi làm cùng nhau.
Thiếu Phàm bước ra khỏi xe trước sảnh tập đoàn, vẻ ngoài lạnh lùng, anh tuấn. An Nhiên bước theo sau anh, giữ khoảng cách hai bước chân – ranh giới chuyên nghiệp mà cô đã vạch ra.
Nhưng khi họ lên đến tầng 99, một vấn đề nảy sinh.
Trương Minh, Trưởng phòng Đối ngoại, một người đã theo đuổi An Nhiên một cách kín đáo, bước ra từ thang máy khác.
"An Nhiên, buổi sáng tốt lành. Cô đến sớm vậy." Trương Minh cười thân thiện.
Thiếu Phàm dừng lại. Anh không thích nhân viên của mình quá thân mật với người khác.
"Trưởng phòng Trương, có vấn đề gì với việc Thư ký Hạ đi làm sớm sao?" Giọng Thiếu Phàm rất nhẹ, nhưng đầy uy áp.
Trương Minh hơi lúng túng. "Không, Tổng giám đốc. Chỉ là chào hỏi xã giao."
"Sự xã giao không cần thiết. Thư ký Hạ có nhiều việc cần làm. Trưởng phòng Trương nên tập trung vào công việc của mình."
Thiếu Phàm và An Nhiên bước vào văn phòng. An Nhiên nhẹ nhàng đặt túi xách lên bàn.
"Tổng giám đốc, tôi đã nói chúng ta là sếp và nhân viên ở văn phòng," An Nhiên nói khẽ.
"Tôi đang bảo vệ cô," Thiếu Phàm đáp lại. "Bảo vệ danh tiếng 'Phu nhân Lục' của cô. Cô nghĩ Trương Minh sẽ đối xử với vợ sắp cưới của Tổng giám đốc như thế nào?"
"Anh không cần phải thể hiện sự sở hữu quá mức. Điều đó sẽ gây sự chú ý không cần thiết."
"Sự chú ý là điều tôi cần. Tôi cần mọi người biết cô là của tôi. Không phải là thư ký, mà là Phu nhân Lục."
An Nhiên ngạc nhiên. Anh đang làm mọi thứ phức tạp hơn. Hay anh đã quên mất cô chỉ là hợp đồng?
"Vào trong đi," Thiếu Phàm mở cửa văn phòng. "Hôm nay tôi sẽ có cuộc họp trực tuyến với đối tác nước ngoài. Chuẩn bị cà phê đen, không đường."
An Nhiên bước vào, làm đúng nhiệm vụ của một thư ký. Cà phê nóng, hồ sơ đặt đúng vị trí. Cô ngồi xuống bàn làm việc của mình, gõ nhanh trên bàn phím.
Thiếu Phàm bắt đầu cuộc họp. Giọng anh trầm ấm, mạnh mẽ.
Trong lúc đó, điện thoại của An Nhiên rung lên. Là tin nhắn từ mẹ cô. Mẹ cô đã được nhập viện.
An Nhiên cố gắng kìm nén cảm xúc. Cô cần phải tập trung. Cô là thư ký.
Thiếu Phàm bỗng nhiên dừng cuộc họp, anh nói bằng tiếng Anh: "Excuse me for a moment."
Anh nhìn thẳng vào An Nhiên, ánh mắt sắc bén như thường lệ, nhưng lần này có thêm một chút quan tâm khó hiểu.
"An Nhiên, mặt cô tái nhợt. Có chuyện gì?"
Cô giật mình. "Tôi ổn, Tổng giám đốc. Không có vấn đề gì."
"Không. Cô không ổn. Ra ngoài."
"Nhưng cuộc họp..."
"Tôi ra lệnh. Cô là vợ tôi. Tôi không muốn vợ tôi ngất xỉu trong văn phòng." Anh nhấn mạnh từ "vợ tôi."
An Nhiên hiểu rằng cô không thể cãi lại. Cô xin lỗi đối tác qua màn hình và nhanh chóng rời khỏi phòng. Cô vừa bước ra, Thiếu Phàm đã khóa cửa phòng họp và đi theo.
"Nói cho tôi biết," anh thì thầm, kéo cô vào góc khuất. "Có phải là vấn đề của mẹ cô không?"
An Nhiên sững sờ. Anh đã điều tra kỹ đến mức này sao?
"Cô là Thư ký của tôi. Đừng nghĩ tôi không biết về vấn đề của cô. Hợp đồng của chúng ta bao gồm việc cô có thể giải quyết các vấn đề riêng tư. Đi đi. Tôi cho phép cô nghỉ nửa ngày. Quản gia Lâm sẽ lái xe đưa cô đến bệnh viện."
"Tôi... cảm ơn anh, Thiếu Phàm." Lần này, sự biết ơn của cô là thật lòng, không phải chỉ là diễn xuất.
"Đừng cảm ơn. Đây là Điều khoản bổ sung không ghi trong hợp đồng: Tôi sẽ bảo vệ cô, cả trong công việc và ngoài cuộc sống. Đi đi, Thư ký Hạ. Và nhớ, tối nay cô phải ở nhà, chúng ta có buổi tiệc."
An Nhiên chạy đi, lòng vừa ấm áp vừa rối bời. Người đàn ông lạnh lùng này, rốt cuộc anh là Tổng giám đốc tàn nhẫn hay là một người chồng hợp đồng có trách nhiệm? Ranh giới giữa hai vai trò đã hoàn toàn bị phá vỡ.