bí mật dưới lớp băng lãnh

Chương 10: Vỏ Bọc Tan Vỡ và Lời Thú Nhận Giữa Bão Tố


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

1. Sự Thật Đằng Sau Sự Ra Đi

Đêm đó, Thiếu Phàm đưa An Nhiên về Biệt thự Lương Sơn. Bầu không khí căng thẳng nhưng đầy điện tích. Anh dẫn cô vào thư phòng, nơi anh thường giấu giếm những bí mật của mình.

"Cô muốn sự thật, An Nhiên? Tôi sẽ cho cô thấy sự thật. Toàn bộ."

Thiếu Phàm mở két sắt, lấy ra một tập tài liệu cũ.

"Cô đã điều tra về mẹ cô và mẹ tôi, đúng không? Bà Tống đã không nói cho cô biết. Bà ấy luôn bảo vệ bí mật của gia đình."

Thiếu Phàm ngồi xuống, ánh mắt anh đầy dằn vặt.

"Mười năm trước, khi cô cứu tôi, tôi không chỉ bị thương ở vai. Tôi suýt chết đuối vì bị một căn bệnh tim bẩm sinh hiếm gặp kích hoạt. Cha tôi đã giữ kín, vì danh tiếng Lục gia. Mẹ cô, Hạ Tuệ Nghi, là y tá riêng của mẹ tôi, và bà ấy đã phát hiện ra căn bệnh đó khi chăm sóc tôi."

An Nhiên hít một hơi sâu. "Vậy mẹ tôi nghỉ việc đột ngột vì điều gì?"

"Bà ấy bị ép buộc phải nghỉ. Bố tôi. Chủ tịch Lục đã ép mẹ cô phải giữ im lặng về căn bệnh của tôi, đồng thời đe dọa bà ấy. Mẹ cô đã từ chối nhận tiền bịt miệng. Bà ấy chỉ cầu xin bố tôi giúp bà giữ lại cô, vì lúc đó bà đang mang thai cô và sức khỏe rất yếu."

"Bố tôi cho rằng mẹ cô đã lợi dụng bí mật này để tống tiền, hoặc ít nhất là sẽ công khai nó sau này. Ông ấy là người tàn nhẫn và trọng danh dự hơn bất cứ thứ gì."

Thiếu Phàm nắm tay An Nhiên. "Khi cô biến mất, tôi đã điều tra. Tôi phát hiện ra sự thật. Bố tôi đã trả một khoản tiền lớn để đảm bảo mẹ cô và cô chuyển đi, cắt đứt mọi liên lạc."

"Anh... đã biết tất cả sao?" An Nhiên cảm thấy sốc. Sự thao túng của Thiếu Phàm giờ đã rõ ràng hơn bao giờ hết.

"Tôi biết. Tôi đã tìm cô, không chỉ vì cô cứu mạng tôi. Mà còn vì cô là nạn nhân thứ hai của Lục gia. Tôi ghét cách bố tôi hành động. Tôi muốn chuộc lỗi. Tôi muốn bảo vệ cô, và mẹ cô, khỏi sự kiểm soát của Lục gia."

"Vậy hợp đồng này, là để bảo vệ tôi?"

"Vừa là bảo vệ, vừa là trói buộc. Tôi biết tôi không thể tin tưởng ai khác ngoài cô. Khi cô ở bên tôi, tôi có thể kiểm soát mọi mối đe dọa đến cô. Tôi cần cô trong tầm mắt, An Nhiên. Đó là tình yêu của tôi, và đó cũng là sự ám ảnh của tôi."

An Nhiên đặt tay lên mặt Thiếu Phàm. Cô đã hiểu. Anh đang xây một chiếc lồng bằng vàng để bảo vệ cô khỏi chính gia đình mình.

2. Bão Tố Ập Đến Từ Bên Ngoài

Đúng lúc đó, điện thoại của Thiếu Phàm rung lên. Là cuộc gọi khẩn cấp từ Quản gia Lâm.

"Tổng giám đốc, có chuyện lớn rồi. Chủ tịch Lục đang ở đây. Và... có phóng viên bên ngoài."

Thiếu Phàm và An Nhiên xuống sảnh. Chủ tịch Lục và Tống phu nhân đang ngồi ở phòng khách, vẻ mặt giận dữ.

"Lục Thiếu Phàm! Con giải thích ngay! Bản hợp đồng này là gì?" Chủ tịch Lục ném một tập tài liệu xuống bàn.

Đó chính là Bản Hợp Đồng Hôn Nhân, chi tiết về khoản thanh toán 1.5 triệu đô la, bị rò rỉ.

"Bản hợp đồng này... là giả!" Thiếu Phàm nói, nhưng anh biết lời nói đó vô dụng.

Chủ tịch Lục nhìn An Nhiên bằng ánh mắt khinh miệt. "Cô gái này! Cô ta chính là con gái của y tá Hạ! Cái đứa mà tôi đã trả tiền để dọn đi! Con dám đưa nó về nhà, Thiếu Phàm? Con làm nhục Lục gia!"

"Bố! Cô ấy là vợ con! Cô ấy không phải là người mẹ từng nghĩ!" Thiếu Phàm cố gắng bảo vệ An Nhiên.

Tống phu nhân xen vào: "Thiếu Phàm! Mẹ biết con yêu nó, nhưng con không thể làm vậy! Con không thể phá hoại cả gia tộc vì tình cảm cá nhân!"

"Hợp đồng là thật, bố!" Thiếu Phàm bất ngờ thừa nhận. "Nhưng con làm vậy là để bảo vệ cô ấy. Cô ấy là người duy nhất con tin tưởng."

"Bảo vệ? Hay là che giấu bệnh tim của con?" Chủ tịch Lục cười lớn, giọng khinh miệt. "Cha biết con đã làm vậy. Con đưa cô ta vào để cô ta giúp con che giấu. Nhưng bây giờ thì sao? Đường Hạo đã gửi thông tin đến tất cả các đối tác! Sáng mai, giá cổ phiếu Thiên Thịnh sẽ sụt giảm thảm hại!"

3. Khủng Hoảng và Sự Thật Công Khai

Ngay sau đó, tin tức trên tất cả các kênh truyền thông và mạng xã hội bùng nổ: "Hợp đồng Tình-Tiền 1.5 Triệu Đô: Tổng giám đốc Thiên Thịnh dùng tiền mua danh phận cho Thư ký, che giấu bí mật gia tộc!"

Mộ Tuyết và Đường Hạo đã ra tay. Họ không chỉ tung ra hợp đồng mà còn ẩn ý về căn bệnh tim của Thiếu Phàm, đe dọa sự ổn định của tập đoàn.

"Thiếu Phàm, con phải hủy hợp đồng ngay lập tức! Gửi thông cáo báo chí nói đây là sự lừa dối! Con phải cưới Mộ Tuyết!" Chủ tịch Lục gần như hét lên.

An Nhiên nhìn Thiếu Phàm. Cô biết, đây là lựa chọn cuối cùng của anh.

"Thiếu Phàm, hủy hợp đồng đi," An Nhiên nói nhẹ nhàng. "Tôi không muốn anh phải hy sinh tất cả vì tôi."

Thiếu Phàm quay sang nhìn cô, ánh mắt anh đầy kiên quyết. Anh nắm lấy tay cô.

"Không bao giờ!" Anh tuyên bố. "An Nhiên, cô có nhớ lời hứa của chúng ta không? Cùng nhau đối mặt. Cô đã thách thức tôi, và tôi đã chấp nhận."

Anh quay sang Chủ tịch Lục. "Bố, con sẽ không hủy hợp đồng. Con sẽ không cưới bất kỳ ai ngoài An Nhiên. Con sẽ chứng minh rằng An Nhiên không phải là gánh nặng, mà là sức mạnh của con."

Thiếu Phàm ra lệnh cho Quản gia Lâm. "Liên hệ với tất cả các phóng viên mà Đường Hạo đã mời. Tôi sẽ tổ chức một cuộc họp báo ngay tại đây, trong một giờ nữa."

4. Lựa Chọn Tình Yêu và Quyền Lực

Trong một giờ căng thẳng, An Nhiên và Thiếu Phàm cùng nhau soạn thảo thông cáo báo chí. Đây là lần đầu tiên họ làm việc với nhau dưới áp lực sinh tử, không phải áp lực kinh doanh.

"Chúng ta không thể phủ nhận hợp đồng, Thiếu Phàm. Điều đó sẽ làm họ nghi ngờ hơn," An Nhiên nói.

"Vậy chúng ta sẽ làm gì? Thừa nhận là hợp đồng tình tiền sao?"

"Chúng ta thừa nhận sự thật, nhưng bằng cách của chúng ta. Anh phải nói sự thật về việc tôi cứu anh, về sự ám ảnh và sự sợ hãi của anh. Và sau đó, anh phải nói về tình yêu."

Thiếu Phàm nhìn cô. "Cô muốn tôi công khai mọi thứ?"

"Phải. Chỉ sự chân thật mới có thể đánh bại được sự thao túng của đối thủ. Và anh phải cho mọi người thấy, anh không yếu đuối vì căn bệnh đó, mà mạnh mẽ hơn vì có tôi."

Khi Thiếu Phàm và An Nhiên bước ra, hàng chục máy quay đang chĩa về phía họ. Chủ tịch Lục và Tống phu nhân đứng ở phía sau, căng thẳng.

Thiếu Phàm đứng trước micro, nắm chặt tay An Nhiên.

"Hôm nay, tôi đứng đây, không phải với tư cách là Tổng giám đốc Thiên Thịnh, mà là Lục Thiếu Phàm, một người đàn ông."

Anh hít một hơi sâu. "Sự thật là... Bản hợp đồng này là thật."

Cả phòng họp ồ lên. Cổ phiếu Thiên Thịnh, đang được giao dịch tại New York, lập tức lao dốc.

"Nhưng lý do đằng sau nó không phải là tình tiền. Mười năm trước, tôi suýt chết đuối vì căn bệnh tim bẩm sinh. Hạ An Nhiên là người đã cứu mạng tôi. Cô ấy là ân nhân của tôi. Sau khi cô ấy rời đi, tôi đã sống trong sự sợ hãi và ám ảnh. Tôi đã tìm cô ấy, và tôi đã làm mọi thứ để đưa cô ấy trở lại bên mình. Bản hợp đồng này, là công cụ để tôi có thể giữ cô ấy lại, vì tôi không thể sống thiếu cô ấy."

Anh quay sang An Nhiên, ánh mắt anh đầy tình yêu và sự bảo vệ tuyệt đối.

"Tôi thừa nhận, tôi đã sai khi dùng hợp đồng để trói buộc cô ấy. Tôi đã dùng quyền lực để che giấu sự yếu đuối của mình."

"Nhưng tôi muốn nói cho mọi người biết, tôi yêu cô ấy. Cô ấy không phải là vật sở hữu. Cô ấy là đối tác, là sức mạnh, là trái tim của tôi."

Thiếu Phàm nhìn vào ống kính. "Bệnh tim của tôi đã được điều trị, tôi không yếu đuối. Và nếu cổ phiếu Thiên Thịnh giảm, tôi xin hứa, tôi sẽ dùng tất cả tài sản cá nhân để mua lại, chứng minh rằng Thiên Thịnh vẫn vững mạnh. Và tôi sẽ làm điều đó cùng với vợ tôi, Hạ An Nhiên."

An Nhiên nhìn anh, nước mắt cô lăn dài. Cô biết, anh đã hy sinh tất cả vì cô.

Cô đưa tay lên, nhẹ nhàng tháo chiếc nhẫn đính hôn.

"Thiếu Phàm," cô nói, giọng cô đầy cảm xúc. "Hợp đồng đã kết thúc. Anh đã hoàn thành mục tiêu của mình: Anh đã thú nhận sự thật, và anh đã chứng minh tình yêu."

Cả phòng họp chìm vào im lặng. Cô đưa chiếc nhẫn cho anh.

"Nhưng... tôi không cần hợp đồng để ở bên anh. Tôi cần một lời cầu hôn thật lòng. Tôi yêu anh, Thiếu Phàm. Không phải Tổng giám đốc, không phải Kẻ Săn Mồi, mà là người đàn ông yếu đuối và chung thủy đã tìm kiếm tôi suốt mười năm."

Thiếu Phàm nhìn cô, vẻ mặt anh tràn ngập sự ngạc nhiên và nhẹ nhõm. Anh quỳ xuống, giữa hàng trăm ống kính.

"Hạ An Nhiên. Em có đồng ý... làm vợ anh, không phải trong hợp đồng, mà là mãi mãi, bên cạnh người đàn ông này không?"

An Nhiên đeo chiếc nhẫn trở lại ngón tay mình. "Em đồng ý."

Họ ôm nhau, nụ hôn của họ là lời tuyên bố cuối cùng: Bí Mật Dưới Lớp Băng Lãnh đã tan chảy. Tình yêu đã chiến thắng.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×