1. Tỉnh Giấc Trong Vòng Tay Kiểm Soát
Hạ An Nhiên tỉnh lại. Căn phòng ngủ của Thiếu Phàm ngập tràn ánh nắng ban mai. Cô cảm thấy đầu óc nhẹ nhàng hơn, cơn sốt đã giảm. Cô đưa tay lên trán, một chiếc khăn lạnh vẫn còn đó.
Cô nhìn sang bên cạnh. Lục Thiếu Phàm đang ngủ gục trên ghế sofa, chiếc chăn mỏng đắp hờ hững. Vẻ mặt anh không còn lạnh lùng, mà lộ rõ sự mệt mỏi và kiệt sức.
An Nhiên nhớ lại những gì đã xảy ra. Sự lo lắng của anh khi cô ngã, sự dịu dàng khi anh đút cháo, và đặc biệt là lời thú nhận của anh trong đêm. Anh yêu cô.
Cô mỉm cười nhẹ. Anh là một người đàn ông phức tạp. Anh xây một bức tường kiên cố xung quanh mình, nhưng lại dễ dàng sụp đổ trước cảm xúc thật.
Cô nhẹ nhàng ngồi dậy. Tiếng động nhỏ khiến Thiếu Phàm tỉnh giấc. Anh bật dậy ngay lập tức.
"Cô tỉnh rồi! Sao không gọi tôi?" Thiếu Phàm vội vàng bước đến, đặt tay lên trán cô kiểm tra nhiệt độ.
"Tôi ổn. Anh đã chăm sóc tôi cả đêm sao?" An Nhiên hỏi, nhìn anh bằng ánh mắt dịu dàng.
Thiếu Phàm hơi lúng túng. Anh là Tổng giám đốc kiêu ngạo, anh không quen với việc bị bắt gặp trong tình trạng yếu đuối này.
"Đừng nghĩ nhiều. Cô là tài sản quan trọng nhất của công ty hiện tại. Tôi không thể để cô thất bại." Anh vội vàng thay đổi giọng điệu, trở lại vẻ Tổng giám đốc lạnh lùng thường thấy.
"Cảm ơn Tổng giám đốc Lục. Nhưng tôi nhớ là giữa đêm, anh đã nói gì đó khác." An Nhiên cố tình thử thách anh.
Khuôn mặt Thiếu Phàm thoáng chút bối rối, nhưng anh nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Anh nghĩ cô đã mê man và không nghe thấy gì.
"Cô mê man rồi. Tôi chỉ nói cô phải sống sót để ký tiếp hợp đồng. Cô nợ tôi rất nhiều việc."
"Phải không? Tôi cứ tưởng anh nói... anh yêu tôi."
Thiếu Phàm sững người. Anh nhìn thẳng vào mắt cô, cố gắng dò xét. An Nhiên nhìn lại anh với vẻ mặt vô tội.
"Nhiệt độ của cô vẫn còn cao. Cô nên nằm xuống. Tôi sẽ gọi Quản gia Lâm mang bữa sáng lên." Thiếu Phàm né tránh câu hỏi, quay lưng bước đi.
An Nhiên biết anh sẽ không thừa nhận. Nhưng lời thú nhận đó là bằng chứng quan trọng nhất mà cô có. Nó là điểm yếu của anh.
2. Nhiệm Vụ Tìm Kiếm Sự Thật
Sau khi ăn sáng và cảm thấy khỏe hơn, An Nhiên gọi điện cho Cố Thanh.
"Thanh, cảm ơn cậu đã đến khám cho tớ. Tớ nợ cậu một lời giải thích."
"Không cần đâu, An Nhiên. Tớ chỉ lo cho cậu. Anh ta có làm gì quá đáng không?"
"Không. Anh ấy chỉ là... anh ấy đã chăm sóc tớ rất tốt. Nhưng tớ cần cậu giúp một việc."
An Nhiên kể cho Cố Thanh nghe về mối liên hệ giữa mẹ cô và Tống phu nhân.
"Mẹ tớ, Hạ Tuệ Nghi, từng là y tá riêng cho mẹ Thiếu Phàm, Tống phu nhân. Chuyện này xảy ra trước tai nạn hồ nước. Tớ cần cậu tìm hiểu xem lý do mẹ tớ nghỉ việc đột ngột là gì."
Cố Thanh im lặng một lúc. "Chuyện này hơi phức tạp, An Nhiên. Đó là thông tin cá nhân của giới thượng lưu. Nhưng vì cậu, tớ sẽ cố gắng."
An Nhiên biết, nếu Thiếu Phàm biết cô đang điều tra, anh sẽ nổi giận. Nhưng cô cần sự thật để hiểu rõ toàn bộ Bí Mật Dưới Lớp Băng Lãnh này.
Vài giờ sau, Cố Thanh gọi lại cho cô.
"An Nhiên, tớ đã tìm hiểu. Mẹ cậu làm việc cho Lục gia khoảng ba tháng. Bà ấy nghỉ việc ngay sau khi phát hiện mình có thai... với cậu. Theo hồ sơ bệnh án, bà ấy có một vấn đề sức khỏe khá nghiêm trọng lúc đó, cần phải nghỉ ngơi tuyệt đối."
"Vậy thôi sao?"
"Không. Tớ còn phát hiện ra một điều khác. Bác sĩ tư nhân của Lục gia lúc đó... là ông nội của Thiếu Phàm. Ông ấy là một bác sĩ danh tiếng, đã giúp mẹ cậu giữ được cậu. Có vẻ như mẹ cậu đã giữ bí mật này."
An Nhiên sững người. Mối quan hệ giữa hai gia đình còn sâu đậm và phức tạp hơn cô nghĩ. Ông nội Thiếu Phàm là người đã cứu mẹ cô và gián tiếp cứu cô.
Vậy, Thiếu Phàm có biết điều này không? Cô nghi ngờ rằng Thiếu Phàm chỉ biết một nửa sự thật về việc mẹ cô nghỉ việc, dẫn đến sự nghi ngờ về việc cô "được sắp đặt".
3. Quyền Lực và Sự Thử Thách
An Nhiên trở lại công ty sau hai ngày nghỉ ốm. Vị thế của cô đã thay đổi hoàn toàn. Mọi người đều coi cô là cánh tay phải của Thiếu Phàm, người đã giúp Thiên Thịnh thực hiện vụ thâu tóm lịch sử.
Trương Minh, Trưởng phòng Đối ngoại, người từng theo đuổi An Nhiên, giờ đây chỉ dám cúi đầu chào. Mộ Tuyết và Đường Hạo thì đang điên cuồng tìm cách trả đũa.
Trong một cuộc họp căng thẳng với các đối tác mới thâu tóm, An Nhiên thể hiện quyền lực của mình.
"Về vấn đề tái cơ cấu nhân sự, tôi đã có một kế hoạch chi tiết. Chúng ta sẽ không sa thải. Chúng ta sẽ phân công lại, tận dụng thế mạnh của từng nhân viên. Sự hợp nhất phải là sự gia tăng sức mạnh, không phải là sự đổ vỡ."
Các đối tác, vốn quen với sự lạnh lùng của Thiếu Phàm, lại bị thuyết phục bởi sự nhân văn và logic của An Nhiên.
Thiếu Phàm nhìn An Nhiên, lòng anh vừa tự hào vừa lo sợ. Cô càng mạnh mẽ, càng độc lập, thì việc giữ cô lại càng khó khăn.
Cuối ngày, An Nhiên và Thiếu Phàm ở lại văn phòng.
"Cô làm rất tốt. Cô đã chinh phục được tất cả mọi người," Thiếu Phàm nói, giọng anh chân thành.
"Tôi đang giúp anh. Và tôi đang tìm kiếm tự do của mình."
"Cô không bao giờ có thể tự do, An Nhiên. Cô đã thuộc về tôi." Thiếu Phàm đứng dậy, tiến đến bên cô.
An Nhiên mỉm cười, nụ cười cô giờ đây đầy tự tin, không còn là sự sợ hãi.
"Tôi muốn kiểm tra xem lời thú nhận đêm qua của anh có thật không, Thiếu Phàm."
Cô chủ động bước đến, vòng tay qua cổ anh, kéo anh lại gần. Cô hôn anh. Nụ hôn nhẹ nhàng nhưng đầy khiêu khích, là sự đảo ngược vai trò hoàn toàn. Cô đang kiểm soát.
Thiếu Phàm sững sờ trong giây lát, nhưng nhanh chóng đáp lại. Nụ hôn trở nên cuồng nhiệt. Anh ôm chặt cô, nâng cô lên, áp cô vào tường.
"An Nhiên, cô đang đùa với lửa." Anh thở dốc.
"Tôi đang tìm kiếm sự thật, Thiếu Phàm. Anh đã nói anh yêu tôi. Tôi đang thử anh."
"Cô muốn gì? Cô muốn tôi nói lại sao?"
"Tôi muốn anh chứng minh. Không phải bằng hợp đồng, không phải bằng tiền, mà bằng sự chân thật."
Thiếu Phàm nhìn cô. Anh buông cô ra, ánh mắt anh đầy sự đấu tranh.
"Tôi sẽ chứng minh cho cô thấy. Nhưng cô không được phép lợi dụng cảm xúc của tôi."
"Chúng ta đã là đối tác, Thiếu Phàm. Hãy cùng nhau tìm ra sự thật về quá khứ của chúng ta."
An Nhiên bước ra khỏi văn phòng, để lại Thiếu Phàm một mình với sự hỗn loạn. Cô biết, cô đã thắng một trận chiến nhỏ.