Không khí tại sảnh chính của Tập đoàn Vạn Tín đặc quánh sự căng thẳng. Hơn ba trăm con người tài năng, ăn mặc chỉn chu, đang chen chúc trong sự im lặng gần như tuyệt đối, chỉ thỉnh thoảng vang lên tiếng thở hắt ra của những người vừa hoàn thành phần thi của mình. Họ là những kiến trúc sư, kỹ sư, nhà thiết kế hàng đầu, đến từ khắp nơi, cùng tranh giành một suất làm việc tại đây – nơi được mệnh danh là “thánh địa của giới kiến trúc”.
Lâm Hạ Vi ngồi ở một góc khuất, tay siết chặt tập hồ sơ. Tim cô đập mạnh từng nhịp, không phải vì sợ hãi, mà vì một khao khát cháy bỏng. Bố mẹ cô luôn nói, “Con gái chỉ cần ổn định là được,” nhưng Hạ Vi không muốn ổn định. Cô muốn bay cao, muốn chứng minh bản thân mình không chỉ là một cái tên mờ nhạt trong một tập hồ sơ. Vạn Tín chính là tấm vé để cô bước vào thế giới cô hằng mơ ước, thế giới của những công trình vĩ đại, của những dự án thay đổi cả một thành phố.
Hạ Vi hít một hơi thật sâu khi tên cô được gọi. Cô bước vào phòng họp, nơi ánh sáng từ chiếc đèn chùm pha lê khổng lồ phản chiếu lên mặt bàn kính. Đối diện cô là một ban giám khảo quyền lực. Và ở trung tâm, ngồi tựa lưng vào ghế da, chính là Trịnh Khải Phong.
Ấn tượng đầu tiên của Hạ Vi về anh không phải là sự trẻ tuổi hay vẻ ngoài điển trai như lời đồn. Đó là ánh mắt. Ánh mắt anh sâu thẳm, lạnh lùng như đại dương mùa đông, không chút gợn sóng cảm xúc nào. Anh chỉ lướt qua hồ sơ của cô, rồi chậm rãi ngước lên.
“Hạ Vi,” giọng nói anh trầm khàn, vang vọng trong không gian tĩnh lặng, “Hồ sơ của cô rất tốt, nhưng dự án cô mang đến… nó quá khác biệt so với phong cách của Vạn Tín. Chúng tôi cần sự thực tế, không phải những ý tưởng bay bổng.”
Một sự thất vọng trào lên trong lòng Hạ Vi. Cô đã dồn tất cả tâm huyết vào dự án này. “Thưa Tổng Giám đốc Trịnh,” cô nói, giọng dứt khoát, “tôi tin rằng một tập đoàn dẫn đầu không nên chỉ đi theo lối mòn. Đây là công trình cho thế hệ mới, sự kết hợp giữa nghệ thuật và công năng. Nó không chỉ là một tòa nhà, mà còn là một biểu tượng.”
Khải Phong im lặng, anh ta nhìn cô một lúc, như đang đánh giá một viên đá quý chưa được mài giũa. Ánh mắt đó khiến Hạ Vi cảm thấy mình trần trụi, mọi suy nghĩ đều bị nhìn thấu. Cuối cùng, anh gõ nhẹ ngón tay lên bàn.
“Chúng tôi sẽ xem xét.”
Ba từ ngắn gọn, không chút cảm xúc, nhưng đủ để trái tim Hạ Vi thắt lại. Cô biết, trong giới tuyển dụng, “xem xét” thường đồng nghĩa với “từ chối”.
Hạ Vi rời khỏi phòng phỏng vấn, cảm thấy mệt mỏi và kiệt sức. Cô đứng ở hành lang, nhìn xuống sảnh chính, nơi những khuôn mặt khác cũng mang vẻ lo âu tương tự. Đúng lúc đó, một giọng nói quen thuộc vang lên.
“Lâm Hạ Vi!”
Đó là một người bạn cũ, hiện đang làm việc ở một công ty đối thủ. “Tôi nghe nói Trịnh Khải Phong trực tiếp phỏng vấn. Anh ta có khó tính không?”
Hạ Vi cười gượng, “Cũng không có gì khác biệt so với những gì người ta đồn đại.”
Người bạn thở dài, “Anh ta là con sói đầu đàn của giới này đấy. Lạnh lùng, quyết đoán, và chẳng bao giờ tin tưởng ai. Chỉ cần anh ta nhìn, là biết người đó có giá trị hay không.”
Câu nói đó ám ảnh Hạ Vi. Cô nhận ra, mình đã không chỉ đối mặt với một cuộc phỏng vấn, mà là một thử thách quyền lực. Cô đã nói lên chính kiến của mình, đã đi ngược lại với những tiêu chuẩn thông thường của Vạn Tín. Liệu sự dũng cảm đó là một điểm cộng, hay là nguyên nhân khiến cô thất bại?
Tối hôm đó, điện thoại Hạ Vi rung lên. Cô nhìn thấy số lạ, tim đập thình thịch. Sau khi nghe cuộc gọi, cô gần như không thể tin được. Vạn Tín đã tuyển cô. Không phải với vị trí thiết kế thông thường, mà là một vị trí đặc biệt, thuộc về một dự án bí mật của tổng giám đốc.
Niềm vui sướng đến đột ngột. Hạ Vi không ngờ mình lại được lựa chọn. Cô tự hỏi, liệu Khải Phong có thực sự nhìn thấy điều gì khác biệt ở cô, hay đây chỉ là một sự tình cờ?
Khi bước vào văn phòng vào ngày đầu tiên, Hạ Vi đã cảm nhận được những ánh mắt dò xét từ đồng nghiệp. Họ nhìn cô với sự tò mò và cả sự ghen tỵ. Cô biết mình đã bước chân vào một đấu trường khốc liệt, nơi không có chỗ cho sự yếu đuối.
Nhưng điều khiến Hạ Vi bất ngờ nhất, đó là khi cô được dẫn đến văn phòng của mình. Đó không phải là một chiếc bàn nhỏ trong một không gian chung, mà là một căn phòng riêng biệt, ngay gần văn phòng của Tổng Giám đốc. Cánh cửa bằng kính mờ, chỉ đủ để nhìn thấy một bóng người cao lớn bên trong.
Hạ Vi đứng trước cánh cửa, tim đập mạnh hơn bao giờ hết. Cô không biết mình đang đứng trước cơ hội hay một chiếc bẫy. Dù là gì đi nữa, cô đã sẵn sàng.
Cô hít một hơi thật sâu, gõ cửa, và bước vào.