Vị trí của Lâm Hạ Vi trong Tập đoàn Vạn Tín quả thực rất đặc biệt. Cô được giao ngay vào nhóm phát triển cốt lõi cho dự án “Đô thị Xanh”, một dự án tỉ đô mà Khải Phong đặt rất nhiều kỳ vọng. Nhưng sự đặc biệt này đi kèm với sự cô lập. Đồng nghiệp cũ nhìn cô như một kẻ may mắn nhờ vào may rủi, trong khi các kiến trúc sư thâm niên lại xem cô như một mối đe dọa không đáng có.
Chánh văn phòng của Khải Phong, một người phụ nữ trung niên nghiêm nghị, trao cho Hạ Vi tập hồ sơ đầu tiên. “Đây là bản thiết kế sơ bộ cho Khu C. Cô có hai ngày để thẩm định lại các chỉ số kỹ thuật và tính khả thi về mặt tài chính. Tổng Giám đốc Trịnh muốn một báo cáo chi tiết và xác thực.”
Hai ngày. Một khối lượng công việc khổng lồ mà thông thường phải mất một tuần cho một nhóm ba người. Đây rõ ràng là một thử thách.
Hạ Vi lao vào công việc như một con thiêu thân. Cô làm việc quên ăn, quên ngủ, ánh sáng từ màn hình máy tính là nguồn sáng duy nhất trong văn phòng lúc nửa đêm. Cô không muốn thất bại, càng không muốn bị coi là kẻ được nâng đỡ chỉ vì ngồi gần Tổng Giám đốc.
Sáng ngày thứ ba, Hạ Vi đặt bản báo cáo đã hoàn thành lên bàn Chánh văn phòng. Cô mệt mỏi nhưng tự tin. Cô đã rà soát lại tất cả các yếu tố, từ kết cấu chịu lực cho đến vật liệu sử dụng.
Tuy nhiên, niềm tự tin đó đã sụp đổ hoàn toàn trong cuộc họp nhóm dự án chiều hôm đó.
Cuộc họp diễn ra dưới sự chủ trì của Trịnh Khải Phong. Anh ngồi ở vị trí đầu bàn, dáng vẻ uy quyền và điềm tĩnh, khiến mọi người trong phòng đều phải nín thở.
Khải Phong lướt qua báo cáo của Hạ Vi, rồi ném nó xuống bàn một cách nhẹ nhàng nhưng đầy uy lực.
“Ai là người duyệt chi phí vật liệu cho phần móng cọc nhồi của Khu C?” Khải Phong hỏi, giọng nói không cao nhưng chứa đựng sự lạnh lẽo đáng sợ.
Một kiến trúc sư kỳ cựu run rẩy trả lời. “Thưa Tổng Giám đốc, đó là phần việc của nhóm mới, do cô Hạ Vi thẩm định.”
Mọi ánh mắt đổ dồn về Hạ Vi. Cô cảm thấy mặt mình nóng ran.
Khải Phong chỉ tay vào một con số trong báo cáo. “Móng cọc nhồi cho tổ hợp kiến trúc này yêu cầu vật liệu đặc biệt chịu được áp lực địa chất ven sông, chi phí phải cao hơn 15% so với con số cô đưa ra, nếu không, tuổi thọ của công trình sẽ giảm đi ít nhất 30 năm. Cô Hạ Vi, cô dựa vào đâu để đưa ra con số này?”
Đầu Hạ Vi quay cuồng. Cô nhớ lại, mình đã kiểm tra con số đó rất kỹ, dựa trên bảng giá chuẩn của nhà cung cấp A. Nhưng Vạn Tín không dùng nhà cung cấp A. Họ dùng nhà cung cấp B, với tiêu chuẩn và chi phí cao hơn rất nhiều. Cô đã mắc phải một sai lầm chết người: thiếu kinh nghiệm thực tế về quy trình nội bộ của Vạn Tín.
“Thưa Tổng Giám đốc… tôi đã dựa trên báo giá thị trường chung,” Hạ Vi khó khăn trả lời.
Một tiếng cười nhạo nhẹ nhàng vang lên từ cuối bàn, phát ra từ Phó Giám đốc Trần Hạo, người đang cạnh tranh quyết liệt với Khải Phong. “Giá thị trường chung? Cô Hạ Vi nghĩ Vạn Tín là một công ty nhỏ bé sao? Sai sót cơ bản như thế này, ảnh hưởng đến cả một dự án tỉ đô, Tổng Giám đốc Trịnh à, đây là một sự rủi ro quá lớn.”
Sự cô lập đã thành hiện thực. Hạ Vi cảm thấy mình như đang rơi xuống vực thẳm. Cô biết, trong giới công sở cạnh tranh này, một sai sót nghiêm trọng như vậy có thể khiến cô bị sa thải ngay lập tức.
Khải Phong im lặng nhìn cô. Ánh mắt lạnh lùng đó giờ đây như một lưỡi dao sắc bén, rạch thẳng vào sự tự tôn của cô.
“Cô Hạ Vi,” Khải Phong nói, sau một lúc im lặng đến nghẹt thở. “Sai lầm của cô là ở sự thiếu hiểu biết về hệ thống vật liệu của Tập đoàn, không phải ở khả năng tính toán. Đáng trách, nhưng có thể sửa chữa.”
Mọi người trong phòng đều ngạc nhiên. Khải Phong không đuổi việc cô.
Anh lướt mắt qua Phó Giám đốc Hạo, người đang nhếch mép. “Tuy nhiên,” Khải Phong tiếp tục, giọng nói đột ngột trở nên sắc bén, “việc sai lệch 15% chi phí vật liệu cho một dự án trọng điểm không phải là lỗi của người mới. Kiến trúc sư trưởng và các quản lý dự án đã cung cấp tài liệu không đầy đủ, và điều này cho thấy sự cẩu thả trong khâu bàn giao của cấp quản lý.”
Khải Phong đột ngột chuyển hướng chỉ trích. Anh không bênh vực Hạ Vi, nhưng anh đã dùng sai lầm của cô để vạch ra lỗ hổng của những người khác, đặc biệt là những người dưới trướng Phó Giám đốc Hạo.
“Tôi muốn tất cả các tài liệu được kiểm tra lại. Và cô Hạ Vi,” Khải Phong nhìn thẳng vào cô, ánh mắt như ra lệnh, “cô có trách nhiệm theo sát quá trình này. Đây là cơ hội để cô hiểu rõ tiêu chuẩn của Vạn Tín, và cũng là hình phạt cho sự sơ suất. Báo cáo này sẽ được dùng để đánh giá năng lực của cô sau một tuần nữa.”
Hạ Vi hiểu. Khải Phong đã can thiệp, không phải để cứu cô, mà để biến cô thành một con cờ trong cuộc đấu quyền lực. Anh dùng sai lầm của cô để tấn công đối thủ, đồng thời đặt cô vào một vị trí không thể rút lui. Anh đang kiểm tra, không phải lòng trung thành, mà là năng lực chịu đựng áp lực và khả năng học hỏi của cô.
Sau cuộc họp, Hạ Vi cảm thấy kiệt sức. Cô trở về văn phòng, đóng sập cửa kính mờ lại. Cô không còn là một kiến trúc sư đầy tham vọng, cô là một chiến binh vừa bị thương nặng.
Vài phút sau, một tập hồ sơ mới được đặt lên bàn cô. Đó là toàn bộ quy trình cung ứng vật liệu nội bộ của Vạn Tín, được đóng dấu “Tuyệt Mật”.
Kèm theo đó là một mảnh giấy note viết tay ngắn gọn, nét chữ dứt khoát:
“Năng lực phải đi kèm với hiểu biết về luật chơi. Cô muốn ở lại, thì phải học luật chơi của giới này, và chơi đúng luật.”
Không ký tên. Nhưng Hạ Vi biết, nó đến từ ai. Cô nhìn vào cánh cửa kính mờ dẫn đến văn phòng Tổng Giám đốc. Anh lạnh lùng, tàn nhẫn, nhưng đầy lý trí. Cuộc chiến thực sự, giờ mới bắt đầu.