bí mật dưới lớp vỏ hoàng kim

Chương 10: Lần Chạm Đầu Tiên Của Ngọn Lửa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Ngày hôm sau, cuộc đàm phán với Tập đoàn Lâm Hải diễn ra căng thẳng đúng như dự đoán. Lợi dụng vụ cháy kho hàng tối qua, đối tác liên tục nhấn mạnh về "sự bất ổn nội bộ" của Vạn Tín và yêu cầu những điều khoản vô lý.

Tuy nhiên, với sự chuẩn bị kỹ lưỡng của Hạ Vi và Khải Phong, họ đã nắm trong tay những điểm yếu then chốt của Lâm Hải. Khải Phong giữ vững lập trường lạnh lùng, dứt khoát bác bỏ mọi đề nghị tống tiền. Hạ Vi, với tư cách là Trưởng nhóm dự án, đưa ra các phân tích tài chính sắc bén, khiến đối tác không thể chối cãi.

Cuối cùng, Khải Phong đã đạt được một thỏa thuận có lợi, buộc Lâm Hải phải chấp nhận điều khoản ban đầu của Vạn Tín. Đó là một chiến thắng vang dội, chứng minh rằng Vạn Tín không dễ bị khuất phục.

Khi trở về biệt thự vào buổi tối, không khí đã hoàn toàn thay đổi. Sự mệt mỏi đã được thay thế bằng cảm giác nhẹ nhõm và chiến thắng.

Hạ Vi và Khải Phong ngồi trong phòng khách, trước lò sưởi đang cháy bập bùng, nơi không khí lạnh của Đà Lạt bị xua tan. Khải Phong rót hai ly rượu mạnh, không phải rượu vang nhẹ nhàng như trước.

“Nâng ly,” Khải Phong nói, ánh mắt anh lấp lánh dưới ánh lửa. “Chúng ta đã chứng minh được, ở Vạn Tín, năng lực là trên hết. Và cô, Hạ Vi, cô là người đóng góp lớn nhất.”

Hạ Vi chạm ly. Cô uống cạn, cảm giác nóng ấm lan tỏa trong cơ thể. Sự căng thẳng suốt hai ngày qua tan biến.

Khải Phong nhìn cô, ánh mắt anh không còn là sự đánh giá hay kiểm soát, mà là sự ngưỡng mộ sâu sắc, xen lẫn một thứ cảm xúc mãnh liệt hơn.

“Cô thật sự đã làm tôi ngạc nhiên,” Khải Phong nói, giọng anh trầm ấm. “Sự bình tĩnh của cô khi đối mặt với nguy hiểm, sự chính xác của cô khi đối diện với áp lực… cô không chỉ là một kiến trúc sư tài năng.”

“Tôi chỉ là một người không muốn thua cuộc,” Hạ Vi đáp, cô nhìn vào ngọn lửa. “Tôi không muốn bị giới thượng lưu này coi là một kẻ yếu đuối dễ dàng bị loại bỏ.”

Khải Phong đứng dậy, bước đến bên cô. Anh đưa tay ra, nhẹ nhàng chạm vào gò má Hạ Vi. Cái chạm này không còn là cử chỉ vô tình như lần trước, nó là một sự tiếp xúc có chủ đích, chứa đựng sự khao khát bị đè nén.

“Cô không yếu đuối, Hạ Vi. Cô là ngọn lửa. Ngọn lửa mà tôi không biết mình cần cho đến khi cô xuất hiện.”

Hạ Vi cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh. Mọi phòng vệ của cô sụp đổ. Cô không còn là nhân viên, anh không còn là Tổng Giám đốc. Họ chỉ là một người đàn ông và một người phụ nữ bị cuốn vào một trò chơi cấm đoán.

“Khải Phong…” Cô khẽ gọi tên anh, gần như một lời cầu xin.

Anh cúi xuống, và môi họ chạm vào nhau. Đó không phải là một nụ hôn nhẹ nhàng, mà là một sự bùng nổ của cảm xúc bị dồn nén, của sự căng thẳng và nguy hiểm, của những đêm dài làm việc khuya và những lời cảnh báo.

Khải Phong ôm chặt Hạ Vi, sự mạnh mẽ và kiềm chế của anh hoàn toàn tan vỡ. Nụ hôn sâu và nóng bỏng, như muốn thiêu đốt mọi ranh giới còn sót lại giữa họ. Hạ Vi đáp lại mãnh liệt, cô vòng tay qua cổ anh, cảm nhận được sự khao khát không thể chối từ.

Trong khoảnh khắc đó, thế giới bên ngoài, những âm mưu của Trần Hạo, sự đe dọa của Mỹ Lệ, và áp lực gia tộc, đều biến mất. Chỉ còn lại hai người trong ánh lửa, thừa nhận ngọn lửa cảm xúc đã bùng lên không thể kiểm soát.

Khải Phong dứt ra, hơi thở nặng nhọc. Anh nhìn thẳng vào mắt Hạ Vi, đôi mắt anh rực cháy dưới ánh lửa.

“Cấm đoán,” anh thì thầm, giọng nói khàn đặc. “Mối quan hệ này… là cấm đoán. Cô biết chứ, Hạ Vi?”

Hạ Vi gật đầu. Cô biết. Đây là một hành động liều lĩnh, phản bội mọi quy tắc của giới thượng lưu.

“Tôi không thể hứa với cô bất kỳ điều gì về tương lai,” Khải Phong nói, anh giữ chặt tay cô. “Tôi có một trách nhiệm khác, một hôn ước đã được định sẵn.”

“Và tôi không yêu cầu gì cả,” Hạ Vi đáp lại, giọng cô kiên quyết. Cô đã chấp nhận rủi ro khi bước vào cuộc chơi này. “Tôi chỉ biết, khoảnh khắc này là thật. Và tôi không hối hận.”

Khải Phong mỉm cười, một nụ cười vừa mãn nguyện vừa đau khổ. Anh cúi xuống, đặt một nụ hôn nhẹ lên trán cô.

“Tối nay, chúng ta đã vượt qua ranh giới,” anh nói. “Khi quay về Sài Gòn, chúng ta phải trở lại với vai trò của mình. Nhưng cô phải biết, tôi sẽ không buông cô ra.”

Khải Phong rời khỏi phòng, để lại Hạ Vi ngồi một mình trước lò sưởi. Cơ thể cô vẫn còn cảm giác bỏng rát từ nụ hôn đó. Cô biết, ngọn lửa cấm đoán đã nhen nhóm giữa họ, và nó sẽ thiêu cháy mọi thứ, kể cả chính cô, trong cuộc chiến sắp tới.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×