bí mật hầm mộ bóng đêm

Chương 10: Dòng Máu Không Tên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mặt trời đã lên cao, soi sáng một Hà Nội yên ả, đối lập hoàn toàn với hỗn loạn trong tâm trí ba người vừa rời khỏi lòng đất đêm qua. Trong một căn phòng nhỏ tại nhà An – nơi họ tạm trú – Lâm ngồi bất động trước màn hình, mắt chăm chăm vào từng dòng chữ An đã chụp lại từ cuốn sách bí mật.

Trên bàn, một sơ đồ phức tạp dần hiện ra: những dấu chấm nối với nhau bằng chỉ đỏ, tên các đời vua, các nhân vật lịch sử mờ nhạt, và một cái tên bị gạch chéo nhiều lần: Triều Định Gia – cái tên chưa từng xuất hiện trong bất kỳ sử sách nào.


Manh mối từ những trang sách cháy dở

An cúi sát vào màn hình laptop. Cô đọc lại đoạn văn chụp được bằng điện thoại đêm qua:

“Kẻ được giao giữ ấn ngọc cuối cùng là Phan Đình Duệ – người không có mặt trong gia phả chính sử. Dòng máu ông truyền đi, không danh phận, không quyền lực, nhưng nắm giữ bí mật sống còn.”

Dũng chau mày. “Phan Đình Duệ? Cái tên này nghe quen lắm... Chờ đã, hồi trước tao từng gặp hồ sơ một gia tộc họ Phan ở Nghệ An – bị xóa sổ bởi một vụ cháy năm 1891. Lạ là không ai điều tra, không giấy tờ gì tồn tại sau đó.”

Lâm bật dậy. “Chúng ta phải đến đó. Gốc rễ của bí mật nằm ở chính nơi dòng máu bị đứt đoạn.”


Hành trình về miền Trung

Sau một ngày chuẩn bị, nhóm ba người lên đường về Nghệ An – cụ thể là vùng núi Quỳ Châu, nơi từng được ghi nhận là địa bàn của nhiều cuộc di dân thời Lê – Nguyễn giao thời.

Quỳ Châu hiện tại là một vùng núi hẻo lánh, ít người sinh sống, rừng già bủa vây. Người dân địa phương kể về một “ngôi nhà gỗ cổ bị nguyền rủa” nằm sâu trong rừng, nơi không ai dám bén mảng sau hoàng hôn.

Dũng dừng xe ở chân núi, chuẩn bị vũ khí, thiết bị. Lâm mang theo bản đồ cổ và máy quét kim loại. An, vẫn không rời chiếc máy quay, lẩm bẩm: “Nếu có ai theo dõi ta từ Hà Nội thì đây là nơi lý tưởng để ra tay…”


Ngôi nhà họ Phan

Giữa rừng cây um tùm, một ngôi nhà gỗ đen sậm hiện ra như bước ra từ ký ức. Tường bị đổ nát một phần, mái ngói âm dương rêu phong, và dấu tích cháy sém còn in rõ trên cửa gỗ.

Lâm bước vào trước. Không gian bên trong lạnh lẽo và phủ bụi dày. Dưới ánh đèn pin, anh nhận ra bàn thờ bị phá nát, nhưng tấm liễn thờ vẫn còn sót một góc:

“Tổ phụ Phan Đình Duệ – hậu duệ Triều Định Gia…”

Cả ba chết lặng. Không phải là lời ẩn dụ. Dòng máu đó tồn tại thật, và từng sống tại đây.

An tiến đến tủ gỗ đổ nát, mở một ngăn nhỏ. Bên trong, một cuốn sổ tay viết bằng chữ Hán – Nôm cổ đã mờ phần lớn. Nhưng ở giữa là bản vẽ của một vật: Ấn ngọc bích có hình hoa sen tám cánh.

Lâm run tay lật trang cuối: một dòng viết vội bằng chữ quốc ngữ:

“Kẻ giữ ấn sau ta... mang họ Trịnh, sống nơi đất kinh kỳ.”


Người sống sót cuối cùng

Lâm cầm tờ giấy, giọng trầm xuống: “Nếu hậu nhân Phan Đình Duệ bị truy sát, và ấn được trao lại cho một người họ Trịnh, thì người đó có thể vẫn còn sống… hoặc hậu duệ của họ.”

An bật laptop tra cứu nhanh trong cơ sở dữ liệu dân cư: “Có hơn 2000 người họ Trịnh ở Hà Nội. Nhưng nếu nói ‘đất kinh kỳ’... có thể là Huế.”

Dũng gật đầu. “Trịnh là một họ lớn ở Huế. Nhưng tìm giữa hàng ngàn người không khác gì mò kim đáy bể.”

Lâm đăm chiêu. “Không. Chúng ta không cần tìm toàn bộ. Chỉ cần tìm ai đó có biểu hiện bị theo dõi, đe dọa hoặc từng bị truy sát – vì nếu ấn thật sự quan trọng, tổ chức kia sẽ không để người đó yên.”


Một tin nhắn lạ

Khi đêm xuống, cả nhóm quay về thị trấn để nghỉ. Lúc 2 giờ sáng, An nhận được một tin nhắn từ số lạ:

“Dừng lại. Các người đang chạm vào ngọn lửa đã ngủ yên. Họ Trịnh không muốn máu đổ thêm.”

Không chữ ký. Không định vị. Chỉ là lời cảnh báo rợn người.

Dũng siết tay: “Chúng biết rồi. Và chúng đang đợi.”

Lâm thì thầm: “Chúng không muốn ta đến Huế. Vậy là đúng hướng.”


Kết thúc chương 10

Tiếp theo – Chương 11: "Ấn Ngọc và Dòng Họ Trịnh"
Chuyến hành trình tiến vào cố đô Huế sẽ mở ra bí mật về người giữ ấn cuối cùng – và lý do vì sao tổ chức ngầm sẵn sàng giết người để bảo vệ nó.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.