bí mật hầm mộ bóng đêm

Chương 9: Đêm Dưới Chân Tượng


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Gió đêm tháng Sáu rít từng cơn qua những con hẻm nhỏ của phố cổ Hà Nội. Ánh đèn đường loang lổ phản chiếu lên những mái ngói phủ rêu. Trong bóng tối tĩnh lặng, ba bóng người lặng lẽ tiến về phía Chùa Bà Đá, nơi mà manh mối từ tiến sĩ Lưu Quân đã dẫn lối.

Lâm đi trước, tay cầm một bản sao địa hình được in ra từ kho lưu trữ cũ. Dũng theo sau với chiếc ba lô chứa dụng cụ: đèn pin, dây thừng, máy quay mini và cả súng điện. An đi cuối, mắt không rời khỏi từng góc khuất. Không khí ngột ngạt, không chỉ vì sợ bị phát hiện mà còn vì nghi ngờ vẫn còn rình rập giữa họ.


Cánh cửa đá bị lãng quên

Lúc 2 giờ sáng, cả ba lẻn qua cổng phụ chùa Bà Đá – lối dẫn vào khu nhà tổ cũ kỹ không còn được sử dụng. Dưới chân tượng Phật A Di Đà cao gần hai mét, Lâm rọi đèn pin tìm kiếm những hoa văn bất thường.

“Ở đây.” – Anh thì thầm, tay chỉ vào bệ tượng đá: một khe nứt nhỏ hình vuông, vừa đủ nhét một ngón tay.

An bước tới, móc ra từ cổ một miếng kim loại nhỏ lấy từ hầm mộ trước – miếng khóa hình tròn khắc hình sen. Cô thử tra nó vào khe nứt.

“Tách!” – Một tiếng vang nhẹ vang lên. Bệ đá rung lên một thoáng rồi lặng đi.

Dũng dùng sức đẩy nhẹ – và một cánh cửa ngầm bằng đá lộ ra, dẫn xuống lòng đất.

“Chúng ta vừa mở một cánh cửa bị phong kín suốt hàng thế kỷ.” – Lâm nói, giọng khô khốc.


Xuống lòng đất

Cầu thang hẹp và ẩm ướt. Mùi đất mục, hương trầm và sắt gỉ trộn vào nhau, nặng nề và ám ảnh. Mỗi bước chân như chìm sâu vào lòng lịch sử.

Đến tầng thứ ba, một gian phòng hiện ra. Trên tường là hàng chục bức phù điêu chạm trổ tinh xảo, mô tả các hình ảnh kỳ dị: rồng quấn quanh bia đá, những nhà sư cầm kiếm, những người bị bịt mắt quỳ trước ngai vàng.

Ở giữa phòng là một bàn thờ cũ, và trên đó… là một cuốn sách dày bọc vải gấm đỏ, đã mốc meo.

Lâm nhẹ nhàng mở ra – trong đó là bản ghi chép của một người tên là Trần Phúc Tịnh, từng giữ chức “Thủ Lĩnh Địa Tạng Các” thời Lê Sơ.

An đọc to một đoạn:

“Bí mật về vương triều thứ ẩn, bị sử sách xoá tên, đã được cất giấu tại đây. Kẻ nào tìm được nó sẽ biết được nguồn gốc thực sự của vương quyền Đại Việt… và cái giá phải trả cho sự thật ấy.”


Tiếng động lạ

Đột nhiên, từ cầu thang phía trên vọng xuống tiếng cạch cạch – tiếng bước chân, nhẹ nhưng rõ ràng.

Dũng ra hiệu tắt đèn. Họ dập pin, rút lui về góc tối.

Một bóng người xuất hiện – mặc áo choàng đen, mặt che kín bằng khăn vải. Người đó bước vào, không ngạc nhiên, không lưỡng lự, như đã biết chính xác vị trí.

Lâm thì thầm: “Không thể là tình cờ. Ai đó đã bám theo ta.”

Kẻ lạ mở cuốn sách, rút từ bên trong ra một mảnh giấy – trang bị xé mất từ sổ tay của Lâm.

Dũng tức giận lao ra: “Đứng lại!”

Người áo đen quay đầu, lao ra khỏi phòng. Lâm và Dũng đuổi theo, trong khi An ở lại, cố gắng chụp ảnh những trang còn lại trong cuốn sách.


Cuộc rượt đuổi ngầm

Bên dưới lòng đất là một mê cung – những hành lang đá tối tăm, những ngã rẽ dựng đứng, và những cửa hầm dẫn đến hư vô.

Kẻ áo đen nhanh nhẹn, như đã thuộc đường. Nhưng Dũng từng là đặc vụ, và Lâm có đôi mắt sắc bén.

Sau vài phút truy đuổi, họ dồn được kẻ lạ vào một ngõ cụt.

“Cởi khăn ra!” – Dũng quát.

Người đó chậm rãi hạ khăn… Là Tiến sĩ Lưu Quân.

Lâm không tin nổi: “Tại sao ông lại phản bội?”

Lưu cười lạnh: “Ta không phản bội ai cả. Ta chỉ làm đúng sứ mệnh – bảo vệ bí mật này khỏi rơi vào tay kẻ không xứng đáng. Các người quá liều lĩnh, và quá dễ đoán.”

Dũng rút súng điện, nhưng trước khi kịp phản ứng, Lưu đã ném ra một quả pháo sáng, chói lòa và tạo khói trắng mù mịt.

Khi khói tan, ông ta đã biến mất.


Lối thoát thứ hai

An tìm thấy một cánh cửa đá nhỏ sau bàn thờ, dẫn ra một hầm rượu cũ – đường thoát hiểm thời phong kiến. Ba người hội ngộ ở đó, rời khỏi lòng đất trước khi bình minh ló rạng.


Cuốn sách bị mất

Cuốn sách bí mật đã bị lấy mất. Nhưng An kịp chụp lại vài trang, trong đó có đoạn văn lạ:

“Vương triều thứ chín, sau Lê nhưng trước Nguyễn, chỉ tồn tại trong bóng tối. Người đứng đầu mang họ khác, nhưng giữ ấn ngọc thật. Những người nắm giữ bí mật ấy là mục tiêu diệt khẩu suốt 300 năm.”

Lâm siết chặt tay. “Nếu tổ chức đó vẫn tồn tại đến hôm nay… chúng ta đã chạm vào ổ kiến lửa.”


Kết thúc chương 9

Tiếp theo – Chương 10: "Dòng Máu Không Tên"
Bí mật về vương triều bị xoá tên dần hé lộ. Nhưng để tìm được sự thật, họ phải lần theo một dòng dõi… không có trong bất kỳ cuốn sử nào.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.