Tấm bản đồ da cổ được trải ra giữa bàn phòng nghiên cứu của Lâm, ánh sáng từ chiếc đèn bàn hắt xuống tạo nên những mảng sáng tối đan xen. Những ký hiệu khắc bằng mực nho mờ nhạt hiện lên dưới lớp kính lúp, lẩn khuất như đang thì thầm điều gì đó qua thời gian.
An khoanh tay, đứng phía sau. “Chữ này… là chữ Nôm à?”
Lâm gật nhẹ, tay ghi chép từng ký tự. “Phần lớn, nhưng lồng ghép rất nhiều biểu tượng không thuộc hệ thống ngôn ngữ thông thường. Đây có thể là dạng mật mã.”
“Anh đoán được gì chưa?”
“Có một đoạn trích dẫn nhiều lần: ‘Tây Nam ba dặm, nơi núi chạm mây, đất mở cửa tối.’ Mỗi khi câu này xuất hiện, đều có hình ba ngọn núi vẽ chồng lên nhau, và một vòng tròn nhỏ ở giữa – có vẻ là lối vào.”
An ngồi xuống, chăm chú nhìn. “Tây Nam… tính từ đâu?”
“Tôi nghĩ là từ thành Thăng Long cổ. Nếu vậy thì…”
Anh đứng dậy, lôi tấm bản đồ Việt Nam ra, chấm cây bút lên khu vực phía Tây Nam Hà Nội. “Khoảng ba dặm… tức gần 5km, nhưng chắc chắn không đơn giản vậy. Phải kết hợp với hình thế ba ngọn núi.”
An lật máy tính, tra cứu vệ tinh. “Ninh Bình. Tràng An có ba dãy núi gần nhau, rừng rậm, hang động – khớp với mô tả.”
Lâm gật đầu. “Và nơi đó, xưa kia từng có các hành cung thời Trần. Hoàn toàn có thể có một hầm mộ cổ bị chôn vùi.”
Cô nhìn anh, ánh mắt lóe sáng. “Vậy là ta có điểm đến đầu tiên?”
“Không chắc chắn, nhưng đáng để thử.”
Lâm kéo ngăn tủ, lấy ra một hộp kim loại nhỏ. Anh mở nắp, bên trong là một tấm thẻ nhớ. “Còn một điều nữa. Khi quét bản đồ bằng máy UV, tôi phát hiện một lớp mực đặc biệt. Nó chỉ hiện khi ở bước sóng nhất định.”
Anh cắm thẻ vào laptop, mở ảnh UV. Trên ảnh, một dãy ký hiệu mới hiện ra: vòng tròn – chữ thập – ba dấu chấm – ký hiệu mặt trời.
An nhíu mày. “Trông như tín hiệu La Mã hoặc dấu định hướng.”
Lâm bật phần mềm giải mã cổ ngữ. “Không phải La Mã. Là ký hiệu của phái Minh Giác, một tổ chức bí ẩn từ thời Lê chuyên bảo vệ bí mật hoàng gia.”
“Chuyện này ngày càng điên rồ.” – An thở ra.
Lâm đóng máy. “Chúng ta sẽ lên đường sáng mai. Nhưng An này…” – Anh nhìn cô nghiêm túc. “Từ giờ, không có chuyện quay lại. Nếu đã bước chân vào chuyện này, sẽ phải sẵn sàng đối mặt với cả những thứ chúng ta không ngờ tới.”
An đáp lại bằng ánh mắt kiên định. “Anh không thấy tôi đã sẵn sàng sao?”
Lâm im lặng giây lát, rồi khẽ cười. “Vậy thì chuẩn bị hành trang đi. Tràng An chờ chúng ta.”
Chiếc xe địa hình chạy băng qua những con đường đất đỏ dẫn vào vùng núi Tràng An. Trời sớm mù sương, rừng cây hai bên như bức màn xanh dày đặc, che lấp mọi ánh mắt tò mò.
“Cảnh ở đây thật sự… đáng sợ vào sáng sớm.” – An nhìn ra cửa kính.
“Cũng từng là chiến địa cổ, có gì lạ đâu.” – Lâm đáp, mắt vẫn dán vào GPS.
Tới chân núi Hang Rồng, cả hai dừng lại nghỉ. Lâm mở bản đồ đối chiếu địa hình. “Ba đỉnh núi khớp hoàn toàn. Tọa độ vòng tròn nằm ngay giữa khe núi này.”
An bật máy quay. “Đây là ngày đầu tiên của hành trình truy tìm hầm mộ bóng đêm. Nếu ai đó tìm thấy cuộn băng này sau… thì, chúng tôi đã đi đúng đường.”
“Thay vì nói chuyện rùng rợn, giúp tôi mang dụng cụ đi.” – Lâm lườm.
Cả hai đeo balô, mang theo đèn pin, dây thừng, thiết bị định vị và một ít lương khô. Lối vào khe núi hẹp, ẩm ướt, chỉ đủ một người đi qua. Tiếng nước nhỏ giọt vọng lại thành chuỗi âm thanh kỳ dị.
“Đợi đã!” – An lên tiếng. “Tường đá kia… có khắc gì đó kìa!”
Cả hai tiến lại gần. Trên phiến đá phủ rêu, hiện rõ ký hiệu vòng tròn – chữ thập – ba chấm – mặt trời. Giống hệt hình ảnh UV từ đêm qua.
“Chúng ta đã đến nơi.” – Lâm thì thầm.
Anh rút dao, gạt đám rêu. Phía sau phiến đá, một lối đi nhỏ hiện ra – tối om và sâu hun hút.
An bật đèn pin, tay run nhẹ. “Tiến sĩ Lâm… anh chắc chứ?”
Lâm nở một nụ cười nhẹ, không giấu được phấn khích lẫn căng thẳng. “Không chắc. Nhưng chúng ta phải vào.”
Hai bóng người, một trước một sau, biến mất vào bên trong khe núi. Cánh cửa đá sau lưng khép lại với âm thanh trầm đục, như nuốt chửng ánh sáng cuối cùng từ thế giới bên ngoài.