Tiếng bước chân vọng lại giữa không gian hẹp, ẩm thấp và tối tăm. Chỉ có ánh sáng từ hai chiếc đèn pin trong tay Lâm và An len lỏi qua các vách đá phủ rêu, tạo thành những bóng đen chập chờn trên tường.
“Chúng ta đang ở đâu vậy?” – An thì thầm, như sợ phá vỡ sự im lặng của lòng núi.
“Hành lang dẫn xuống lòng đất. Có vẻ như được xây theo dạng phòng tuyến cổ, để ngăn kẻ xâm nhập.”
Lâm cẩn thận bước từng bước, mắt quét quanh những khe hở, vết nứt trên tường. Kinh nghiệm khảo cổ của anh mách bảo: đây không phải chỉ là một lối đi – nó là một cái bẫy.
“Đứng yên.” – Anh đột ngột giơ tay ra chắn An lại. “Nhìn xuống.”
Ngay trước mũi chân họ là một phiến đá khác màu, hơi nhô lên. Lâm nhíu mày, rồi rút một thanh kim loại nhỏ trong ba lô, nhẹ nhàng chạm vào phiến đá.
“Cạch!” – Một loạt cơ chế âm thanh vang lên, và từ hai bên vách đá, những mũi tên thép rỉ sét bắn vèo qua vị trí mà họ vừa đứng.
An hoảng hồn lùi lại. “Trời đất… còn bẫy như phim Indiana Jones thật sao?”
Lâm nghiêm nghị. “Và nó vẫn hoạt động sau hàng trăm năm.”
Cả hai thận trọng vượt qua khu vực, lần lượt kiểm tra từng viên đá dưới chân. Mỗi bước đi là một lần tim đập nhanh hơn, từng âm thanh nhỏ cũng khiến họ phải dừng lại lắng nghe.
Qua được hành lang đầu tiên, họ bước vào một không gian rộng hơn – một căn phòng đá hình lục giác, có sáu bức tượng đứng thành vòng tròn. Mỗi bức tượng đều che mặt, hai tay cầm một vật thể không rõ ràng.
An lia đèn pin xung quanh. “Chỗ này nhìn… đáng sợ thật.”
Lâm tiến lại gần, nhìn kỹ tay một bức tượng. “Cái này giống như… một mảnh bản đồ. Mỗi bức tượng giữ một mảnh?”
Anh thử rút vật thể ra – nhưng lập tức, cả căn phòng vang lên tiếng “cộp” như cơ chế đang được kích hoạt.
“Từ từ! Có gì đó sai—” – An chưa kịp nói hết câu, thì một bức tường phía sau họ từ từ khép lại. Gió từ bên trong thổi ra mang theo mùi nấm mốc, tanh lạnh như thứ đã nằm yên cả thế kỷ.
“Chúng ta bị nhốt?” – Cô thở gấp.
“Chưa chắc. Nhìn lên tường kìa.” – Lâm chỉ tay về một dòng chữ khắc sâu:
“Người xứng đáng, hãy tìm đúng đường. Kẻ tham lam, sẽ chết nơi đây.”
An nuốt nước bọt. “Thế nào là ‘đúng đường’?”
Lâm nhìn sáu bức tượng. “Chỉ một trong số chúng là thật. Còn lại là bẫy. Chọn sai, cơ chế phòng vệ sẽ kích hoạt. Có thể là bẫy cơ học, hoặc khí độc.”
“Anh định chọn thế nào?”
Lâm im lặng một lúc, rồi rút bản đồ giấy cổ ra. Anh soi kỹ từng ký hiệu khớp với hình trên tượng. “Bức tượng này… giữ một vật giống như kim bài miễn tử – chỉ được trao cho người có công lớn trong triều đình.”
An gật đầu. “Vậy đây là biểu tượng của người trung thành, không tham lam – đúng như câu khắc trên tường.”
Lâm hít sâu, đưa tay rút mảnh vật từ tay bức tượng thứ tư.
Im lặng.
Không có cơ chế nào kích hoạt. Không khí trong phòng vẫn yên lặng như tờ.
“Tốt rồi.” – Anh nói, thở phào. “Chúng ta qua được bài thử đầu tiên.”
Phía sau bức tượng lập tức mở ra một cánh cửa đá nhỏ, dẫn vào đường hầm mới.
“Cứ như trò chơi trí tuệ.” – An lẩm bẩm, bước theo Lâm.
Lối đi dẫn xuống dưới thấp, càng lúc càng tối. Những âm thanh lạ như tiếng nước nhỏ giọt, hoặc côn trùng rít lên không ngừng vọng lại. Cả hai cẩn thận tiến bước.
Bất ngờ, Lâm dừng lại. Anh nhíu mày, lia đèn pin lên vách đá phía bên trái.
“Có người đến trước chúng ta.”
An mở to mắt. “Cái gì?”
Anh chỉ vào vết xước trên tường – vết dao mới, còn sắc cạnh. “Không phải vết xói mòn tự nhiên. Có người đã đi qua đây… gần đây.”
Cả hai cùng nhìn nhau, trong khoảnh khắc im lặng đáng sợ.
Bỗng nhiên, từ phía sau họ, một âm thanh nhỏ vang lên. “Lạch cạch…” – như tiếng móng tay cào lên đá.
An xoay ngoắt lại. “Anh có nghe thấy không?”
“Nghe rồi.” – Lâm nắm chặt cây gậy gỗ trong tay, giọng trầm hẳn. “Có ai đó đang theo dõi chúng ta.”
An quay camera về phía hành lang tối đen. Màn hình mờ mờ hiện một bóng mờ vụt qua – nhanh đến mức chỉ kịp ghi lại một cái bóng nhòe.
“Chúng ta không còn một mình…” – cô nói nhỏ, tim đập thình thịch.
Lâm siết chặt đèn pin. “Đi tiếp. Nhưng phải nhanh.”
Khi ánh sáng từ đèn pin rọi đến cuối đường hầm, một bức tường lớn hiện ra – chạm trổ hình ảnh của rồng cuộn và phượng múa, xung quanh là những dòng chữ cổ đã mờ. Giữa trung tâm bức tường là một bàn tay bằng đá, như đang mời gọi người chạm vào.
Lâm lặng người. “Cửa chính hầm mộ.”
An hỏi nhỏ. “Chúng ta có vào không?”
Lâm khẽ gật, tay đưa ra định đặt vào bàn tay đá.
Nhưng ngay khi những ngón tay anh chạm vào, một âm thanh trầm đục vang lên. Cả hành lang bắt đầu rung nhẹ.
Và đằng sau họ – một giọng nói vang vọng, lạnh lẽo:
“Bọn chúng đã tìm đến được đây. Hành động ngay.”