Cánh cửa thứ ba trên chiếc rương – biểu tượng con rồng – bắt đầu phát sáng, rồi phát ra tiếng “cạch”, như thể sinh vật huyền thoại ấy vừa thở dài trong lòng đất.
Một người áo đen tiến đến, cúi đầu, giọng trầm đục như đã ngủ quên trăm năm:
“Thử thách thứ ba: Lời thề dưới móng rồng. Một người bước vào. Một người phải lựa chọn. Nếu phản bội, sẽ sống. Nếu trung thành, có thể chết.”
Lâm và An đồng loạt nhìn nhau.
“Là thử thách tâm lý…” – Lâm nói khẽ. “Không còn là ảo giác nữa. Đây là bài kiểm tra lòng trung thành và bản chất thật.”
Người áo đen chỉ về một cánh cửa đá mới mở ra bên trái. “Chỉ một người được vào. Người kia ở lại.”
An liếc Lâm. “Để tôi đi.”
Lâm ngăn lại. “Không. Cô vừa trải qua ảo giác. Để tôi.”
“Anh đã mệt.”
“Nhưng tôi hiểu cách những người này nghĩ. Đây là thứ họ muốn thấy – lựa chọn và phản ứng.”
Không đợi An cãi thêm, Lâm bước vào bên trong. Cánh cửa đóng sầm sau lưng anh, không để lại chút ánh sáng nào.
Căn phòng nhỏ, chỉ có một bàn đá tròn ở giữa. Trên bàn, hai vật:
Một thanh kiếm rỉ sét
Một tấm thẻ vàng, khắc hình rồng chầu mặt trời
Trên tường là dòng chữ:
“Người được rồng chọn sẽ sống. Người phản lại sẽ được ban thưởng. Nhưng kẻ giữ lời thề… sẽ mất tất cả.”
Lâm đứng lặng, đôi mắt không chớp. Rồi một bức tường đá đối diện mở ra – để lộ hình ảnh An bị trói, tay treo lơ lửng trên một cột đá cao. Dưới chân cô là một lưỡi dao đang từ từ nhô lên – cơ chế hẹn giờ.
Một giọng nói vang lên từ bóng tối:
“Chọn thẻ vàng, và rời đi an toàn. Cô ta sẽ chết.
Chọn kiếm, và chiến đấu để cứu cô ta – với rủi ro, chính ngươi sẽ mất mạng.”
Lâm siết tay, không nói gì. Hình ảnh An vùng vẫy trong im lặng, đôi mắt mở to đầy kinh hãi. Cô không thể hét, nhưng anh đọc được trong ánh mắt ấy – niềm tin.
Anh bước đến bàn đá, đặt tay lên… thanh kiếm.
Ngay lập tức, sàn đá rung chuyển. Cột đá giữ An hạ xuống, nhưng cùng lúc, bức tường phía sau Lâm bật mở – ba người áo đen lao ra, vũ trang đầy đủ.
Lâm quay ngoắt, tay cầm chặt thanh kiếm rỉ. Dù vũ khí đã cũ, anh vẫn vung lên bằng tất cả sức lực và kỹ năng đã được tôi luyện trong những năm tháng khảo cổ thực địa đầy nguy hiểm.
Giao chiến nổ ra trong không gian hẹp. Một cú đánh từ phía sau khiến Lâm ngã quỵ, máu rịn ở trán. Nhưng khi một kẻ áo đen định tung cú kết liễu, cánh cửa đá bên kia bật mở – An xuất hiện, tay cầm đèn pin nặng tay, đập mạnh vào đầu hắn.
“Không có chuyện tôi ngồi ngoài để anh gánh tất!” – cô hét lên, rồi kéo anh dậy.
Cả hai phối hợp, đẩy lùi nhóm người áo đen – những kẻ dường như chỉ thử thách, không cố giết. Sau khi bị đánh gục, họ không cử động nữa, như thể đã hoàn thành nhiệm vụ.
Một tiếng “đinh” vang lên – ổ khóa mang biểu tượng rồng bật mở ở phía rương chính.
Lâm và An thở dốc, tựa vào bức tường lạnh lẽo. Cả hai đều bị thương nhẹ, nhưng ánh mắt tràn đầy sự gắn kết không thể diễn tả bằng lời.
“Anh đã chọn thanh kiếm.” – An nói nhỏ.
“Vì tôi không muốn đi tiếp một mình.”
An nhìn anh một lúc lâu, rồi khẽ cười. “Giờ thì còn thử thách cuối. Chiếc nhẫn…”
Cả hai cùng nhìn ổ khóa cuối cùng – hình chiếc nhẫn, phát sáng một cách kỳ lạ. Người áo đen cuối cùng tiến lại gần, giọng như gió thoảng:
“Chiếc nhẫn là biểu tượng của lời hứa cuối cùng. Đây không còn là thử thách… mà là cái giá phải trả để mở ra bí mật bị chôn vùi.”
An nheo mắt. “Cái giá?”
Lâm hỏi khẽ: “Là gì?”
Người kia không đáp. Chỉ quay đi, lặng lẽ tan vào bóng tối như chưa từng tồn tại.
Trước khi ổ khóa thứ tư bật mở, Lâm và An đứng im lặng trước chiếc rương. Họ biết, phía sau cánh nắp ấy có thể là kho báu, sự thật, hoặc lời nguyền sẽ thay đổi tất cả.
Một trong hai lên tiếng:
“Anh có sẵn sàng chưa?”
“Tôi nghĩ… chưa. Nhưng chúng ta không còn đường lùi nữa.”