bí mật hầm mộ bóng đêm

Chương 5: Mặt Trời Lặn Trong Bóng Tối


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chiếc ổ khóa thứ hai khắc hình mặt trời bắt đầu phát sáng lờ mờ, rồi chợt bập bùng như lửa trước khi phát ra tiếng "cạch", mở ra một khe hẹp phía góc trái căn phòng.

Một người áo đen bước tới, nói bằng giọng khàn:

“Thử thách thứ hai – Mặt trời lặn trong bóng tối. Kẻ bước vào sẽ phải đi qua mê cung không ánh sáng, nơi mọi ảo ảnh, ký ức và nỗi sợ được dựng lên. Không phải ai cũng trở lại.”

An khựng lại. “Ký ức? Ý họ là…?”

“Thử thách tâm trí.” – Lâm đáp gọn, tay đã siết chặt đèn pin.

Người áo đen gật đầu. “Chỉ được mang một vật phát sáng. Không bản đồ, không vũ khí. Ai mang theo những gì khác… sẽ bị lạc mãi mãi trong bóng tối.”

An nhìn Lâm, đôi mắt ánh lên chút lo âu. “Nếu có chuyện gì xảy ra…”

“Không có nếu. Chúng ta sẽ ra cùng nhau.” – Lâm đáp, ánh mắt cương quyết.


Bên trong mê cung

Lối đi hẹp dẫn vào một không gian hoàn toàn tối đen. Ngay khi cánh cửa phía sau khép lại, ánh sáng từ bên ngoài vụt tắt. Cả mê cung chìm vào màn đêm đặc sệt, đến cả hạt bụi cũng như ngừng bay.

Lâm bật đèn pin. Ánh sáng nhỏ quét qua những bức tường đá phủ rong rêu, tạo thành những cái bóng nhảy múa như sinh vật lạ. Cả hai đi sát nhau, từng bước chậm rãi, mắt dò dẫm theo vết nứt và chỉ dẫn mờ nhòe trên nền đá.

“Cẩn thận.” – Lâm thì thầm. “Bất cứ thứ gì ta thấy… cũng có thể là giả.”

An gật đầu, nhưng không nói. Ánh sáng run rẩy trong tay cô.

Chừng vài phút sau, hành lang rẽ làm ba hướng. Trên tường, ba ký hiệu hiện ra:

  • Một là ánh mặt trời

  • Một là đứa trẻ đang khóc

  • Một là cánh tay rắn quấn quanh tim

Lâm cau mày. “Đây là biểu tượng đánh lừa tâm trí. Chọn sai là lạc lối.”

An nhìn biểu tượng thứ hai, hơi khựng lại. “Cái này…”

“Cô thấy gì à?” – Lâm hỏi.

An không trả lời, chỉ chậm rãi bước về phía lối thứ hai, ánh mắt trở nên xa xăm. Lâm nhận ra điều bất thường, kéo tay cô lại. “Khoan đã.”

Ngay lúc ấy – xung quanh họ tối sầm lại. Ánh đèn pin chớp tắt liên tục, rồi… tắt hẳn.


Ảo ảnh bắt đầu

Cả không gian bỗng thay đổi. Không còn tường đá, không còn mê cung. An mở mắt ra, cô thấy mình đang đứng trong… một ngôi nhà cũ ở quê. Mẹ cô đang ngồi bên bếp, khuôn mặt hiền lành như trong ký ức tuổi thơ.

“Mẹ?” – Cô thốt lên.

“Con về rồi à?” – Người mẹ cười dịu dàng.

An lao đến, nhưng khi tay cô sắp chạm vào… người mẹ tan biến như khói. Căn phòng tối sầm, giọng nói rít lên:

“Ký ức chỉ là xiềng xích. Ai không dứt được quá khứ, sẽ mãi mãi bị nuốt chửng.”


Cùng lúc đó, Lâm đang đối mặt với ảo ảnh của chính mình trong bộ quân phục cũ, tay đầy máu, gục bên một người bạn – người đồng nghiệp anh từng thất bại trong việc cứu sống. Gương mặt kia mở mắt, nhìn thẳng vào anh:

“Lỗi tại mày… Mày chọn sai, tao mới chết!”

Lâm siết chặt tay. Nhưng thay vì né tránh, anh bước tới, đưa tay chạm vào hình ảnh ảo. “Tao không quên. Nhưng tao không bị trói buộc.”

Ảo ảnh tan biến.


Đèn pin bật sáng lại một cách kỳ lạ. Cả mê cung hiện ra trước mắt như chưa từng thay đổi.

An ngồi thụp xuống đất, vẫn còn run. Lâm chạy tới, đỡ cô dậy. “Ổn không?”

“Em… thấy mẹ. Bà ấy nói chuyện với em như thật.”

Lâm gật, ánh mắt dịu lại. “Ảo giác được tạo từ chính nỗi đau ta chưa vượt qua. Nhưng nếu ta nhận ra nó là giả… mê cung không thể giữ ta lại.”

Cả hai siết chặt tay nhau, bước qua lối có biểu tượng ánh mặt trời – thứ duy nhất không kích thích cảm xúc, mà hướng đến lý trí.


Cánh cửa cuối mê cung

Cuối đường là một cánh cửa đá nhỏ, bên trên khắc dòng chữ:

“Người đi qua bóng tối, nếu tâm không động, sẽ được ánh sáng dẫn lối.”

Họ đẩy cửa ra – và ánh sáng từ căn phòng trung tâm lập tức ập vào.

Cánh cửa mặt trời trên rương phát ra ánh sáng lần cuối trước khi “cạch”, ổ khóa thứ hai bật mở.

Người áo đen đứng gần đó gật đầu. “Tốt. Còn hai.”

An thở dài, mồ hôi túa ra đầy trán. “Tôi không chắc vượt thêm hai cái nữa có đủ thần kinh để chịu nổi không…”

Lâm nhìn ba biểu tượng còn lại: Rồng, Chiếc nhẫn. Trong ánh sáng chập chờn của ngọn đèn, anh chợt nhận ra: các thử thách không chỉ là về thể lực, trí tuệ hay cảm xúc – mà còn là về bản chất con người.

Thử thách tiếp theo… có thể chính là lòng tham.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.