Tiểu Thực những tưởng ông chủ sẽ “im lặng là vàng” từ đầu đến cuối, vì vậy khi một giọng đàn ông trầm thấp bất ngờ vang lên, cậu lập tức ngẩn người. Cậu nhìn trái nhìn phải một vòng, xác định chính xác xung quanh không có ai mới chỉ vào mình, hỏi: “Ông… đang nói với tôi sao?”
Ông chủ liếc mắt vẻ xem thường. “Thấy lạ lắm hả?”
Mặc dù giọng điệu y lộ rõ sự khó chịu nhưng lại khiến Tiểu Thực thở phào nhẹ nhõm. Tuy đối phương nói chuyện không mấy “nhiệt tình” và “thiện ý” , nhưng cái giọng điệu như thể người khác đang mắc nợ mình mấy chục ngàn nhân dân tệ ấy lại khiến cho Tiểu Thực cảm thấy êm tai đến khó có thể diễn tả bằng lời. Tiểu Thực nhếch mép, móc chiếc lược ngọc từ trong túi ra, nói: “Ông chủ, vật này hình như có chút kì quái.”
Ông chủ liếc xem cậu, đáp: “Hàng đã bán, miễn trả lại.”
Giọng điệu lạnh lẽo và quy tắc đó của ông chủ không làm Tiểu Thực bỏ cuộc. “Tôi không nói sẽ trả lại. Ông chủ, tôi nói thật, từ khi mua vật này ở chỗ ông, đêm nào tôi cũng mơ thấy một giấc mơ rất kì dị. Không phải ở đây có thứ gì…” Tiểu Thực ngưng lại một lúc, cuối cùng đành nuốt lại mấy lời “không sạch sẽ chứ?” vào bụng.
Gian phòng lại chìm vào yên ắng. Ánh mặt trời mùa đông ấm áp xuyên qua khung cửa sổ bằng gỗ nhưng cũng không đủ để sưởi ấm hết không gian chật hẹp này, chỉ có thể rọi lên mấy cây hương trong cái lư đồng xanh trên bàn, phản chiếu làn khói xanh mờ ảo. Lần này, ông chủ mở to mắt nhìn thẳng vào mặt Tiểu Thực, không chút kiêng dè, khiến Tiểu Thực vội cất tiếng để xua tan bầu không khí trầm mặc: “Chuyện là, tôi chỉ muốn hỏi xem, thứ đồ vật này rốt cuộc có lai lịch thế nào?”
Ông chủ không trả lời ngay, chỉ quay người đi đến bên cạnh chiếc bàn, rót một tách trà. Tiểu Thực không ngờ y lại cầm tách trà tới, đưa cho cậu. Cậu bèn vội vàng giơ tay đón lấy, miệng nói “Cám ơn”.
Ông chủ khoanh tay, đứng dựa vào cửa, liếc nhìn cây lược trên tay Tiểu Thực. “Đây là do đổ đấu mà có được.”
Đổ đấu? Không phải chính là trộm mộ sao? Tiểu Thực phun ngụm trà trong miệng ra. “Cái… cái gì? Đồ của người chết hả?”
Dường như không mấy hài lòng với thái độ kinh hãi của Tiểu Thực, ông chủ không nói câu nào, chỉ cầm lấy miếng giẻ rồi đi lau chùi mấy món bình lọ bảo bối của mình, mặc cho Tiểu Thực đứng thất thần ở đó. “Chẳng trách lần nào cũng năm mơ thấy một nơi âm u như cổ mộ, kẻ tóc trắng kia có khi là nữ quỷ cũng nên…”
Ông chủ đột nhiên dừng tay, quay đầu nhìn cậu, hỏi: “Cậu mới nói kẻ tóc trắng?”
Tiểu Thực còn đang đứng ngây ngốc, tay vẫn cầm cây lược, nghĩ rằng thứ này giữ cũng không được mà vứt đi cũng chẳng xong, căng thẳng đến mức không nghe thấy lời của ông chủ. Đến khi bình tĩnh lại, cậu mới thấy ông chủ ném phịch cái giẻ lau mình đang cầm xuống mặt bàn, lông mày nhíu chặt, miệng lẩm rầm chửi mấy câu thô tục. Sau đó, y vào phòng trong, vác ra một cái ba lô, bên trong nhét nào là đèn pin, nào là dây thừng, nào là dao găm, còn có cả mấy ống thép không biết để làm gì. Ông chủ thành thục đeo ba lô lên, nói đúng một câu “Hôm nay đóng cửa” , không chút ngại ngùng đuổi Tiểu Thực ra ngoài.
Tiểu Thực bị đẩy ra ngoài cửa, nghĩ tới nghĩ lui đều cảm thấy không đúng lắm. Trang bị như vậy, điệu bộ như vậy, chẳng phải chính là mô kim hiệu úy được nhắc đến trong tiểu thuyết sao? Hóa ra ông chủ này chính là dân đổ đấu à?
Chỉ người trộm mộ.
Đầu cậu chợt nóng ran, những màn mạo hiểm đầu tính kích thích lập tức kéo đến trước mắt cậu như cây đèn kéo quân. Cậu không kịp nghĩ gì nữa, vội vàng túm lấy ba lô của ông chủ, nói:
“Tôi cũng đi!”
Xe hai bánh đuổi theo xe bốn bánh, cảnh tượng đó như thế nào nhỉ?
Tiểu Thực đạp xe như bay trên đại lộ thành Nam, hai chân không ngừng chuyển động, vừa thở hổn hển vừa tự động viên bản thân: “Rùa còn thắng thỏ cơ mà, mình không tin là y không cần dừng đèn đỏ.” Tiểu Thực quyết tâm phải lợi dụng lúc đối phương dừng đèn đỏ để bắt kịp y, thế nhưng cậu lại quên mất một điều: Xe đạp cũng phải dừng đèn đỏ.
“Két!” Tiếng thắng xe đột ngột rít lên.
Đến lúc Tiểu Thực kịp phản ứng, cậu đã thấy mình ngã nhào xuống đất. Chiếc xe đổ nghiêng về một bên, bánh xe vẫn quay tròn theo quán tính. Một chiếc ô to dừng cách cậu đúng mười centimete. Nếu thắng xe không nhạy, e là đã đâm sầm vào cậu rồi. Tài xế vô cùng kinh hãi, hạ cửa kính xe xuống, quát ầm lên: “Mù à?”
Tiểu Thực ngẩn người, suýt nữa tì cậu đã bay đi gặp Diêm Vương rồi. Ba hồn bảy vía còn chưa kịp quay lại, cậu không hề có chút phản ứng nào trước lời mắng chửi của gã tài xế kia. Đúng lúc đó, một cánh tay bỗng đưa ra, kéo Tiểu Thực đứng dậy.
Mặt vẫn lạnh như tiền, ông chủ không nói câu nào, một tay nhấc chiếc xe đạp của Tiểu Thực đang ngã chỏng chơ, ném lên chiếc xe Jeep của mình, một tay túm Tiểu Thực đang ngơ ngẩn mất hồn, đẩy lên ghế ngồi bên cạnh ghế lái.
Thế là Tiểu Thực đã hoàn thành được nhiệm vụ “rùa thắng thỏ” vĩ đại. Lúc đầu, ông chủ còn mỉa mai cậu là đứa “ăn no rửng mỡ” , nhưng Tiểu Thực luôn phát huy tinh thần “bại không nản” , nhất quyết thực hiện “ba nghìn câu hỏi của Tiểu Thực” , liên tục hỏi “một trăm câu hỏi tại sao” , cuối cùng cũng moi được một ít thông tin từ ông chủ.
Thì ra, đích đến của ông chủ là Giang Ninh, cách nơi này không xa. Chiếc lược ngọc được đào lên ở đấy, qua tay nhiều người, cuối cùng lọt vào cửa tiệm của ông chủ. Nghe được mấy câu này, Tiểu Thực có chút thất vọng. Cứ tưởng ông chủ chính là tay trộm mộ lão luyện, ai dè chỉ là con buôn ngoại đạo. Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu ông chủ đây chỉ làm ăn buôn bán, tại sao phải vội vã chạy đến chỗ mồ mả đó làm gì? Nghĩ kĩ lại, sáng nay, sau khi nghe cậu nói đến “người tóc trắng” , khuôn mặt lạnh như tiền đến sấm cũng không lay động nổi của ông chủ bỗng thay đổi, sau đó, y văng ra mấy câu tục tĩu, bắt đầu thu xếp hành lí để lên đường, chẳng lẽ ông chủ đang đi tìm người đó.
Nghĩ đến đây, Tiểu Thực lại nhớ đến cảnh tượng đáng sợ trong giấc mơ, liền rùng mình, nói: “Người đó… Ông chủ à, cái người tóc trắng mà tôi thấy trong giấc mơ ấy, chắc không phải là… bánh tông chứ?” Cậu do dự một lúc mới nói ra từ “bánh tông” hay được nhắc đến trong sách. Đây là từ lóng để chỉ cương thi, chính là xác chết bị dân trộm mộ quấy nhiễu giấc ngủ dài nên vùng tỉnh dậy.