Ông chủ liếc cậu một cái rồi lại nhìn về phía trước, chuyên tâm lái xe. Tiểu Thực tưởng rằng ông ta ngầm thừa nhận, tim cậu lập tức đập thình thịch. Chẳng lẽ thứ đó… thực sự tồn tại sao?
Đến lúc này, Tiểu Thực mới ý thức được mình đã bước chân lên thuyền của kẻ trộm rồi. À không, là bước lên xe Jeep của y. Thế nhưng nói đi cũng phải nói lại, việc này cũng là do cậu tự chuốc lấy. Một mặt, nghĩ đến cảm giác khủng khiếp khi phải đối mặt với yêu ma quỷ quái, cậu sợ đến mức chỉ muốn nhảy ngay khỏi xe. Mặc khác, nỗi tò mò đối với những sự việc thần bí lại khiến tay chân cậu ngứa ngáy. Cậu thực sự rất muốn xem mộ cổ có hình dạng thế nào, trên thế giới này liệu có tồn tại yêu ma quỷ thần hay không.
Nửa cuối chặng đường, Tiểu Thực vẫn vừa lo sợ vừa hiếu kì, không ngừng đấu tranh tư tưởng. Đến lúc cậu bình tĩnh lại thì ông chủ đã dừng xe bên vệ đường.
“Ngồi yên trên xe cho tôi!”
Đây là một mệnh lệnh. Khuôn mặt vốn dĩ lạnh lùng của ông chủ càng trở nên nghiêm túc, khiến người ta không dám phản khắng. Có điều, lúc này Tiểu Thực không còn sợ khuôn mặt ấy nữa. Mặc dù giọng điệu của y khiến cậu thấy áp lực, cậu vẫn mơ hồ cảm nhận được rằng, tuy ngoài mặt vừa lạnh lùng vừa hung dữ, mở miệng ra là “Cút” nhưng cuối cùng y vẫn sẽ ra tay giúp đỡ người khác. Giống như lúc nãy y kéo cậu lên xe vậy. Có thể nói, thằng cha này chỉ là một con hổ giấy.
Tuy nhiên, dù có nói thế nào thì hổ vẫn là hổ, Tiểu Thực không dám trực tiếp vuốt râu hùm. Cậu ngoan ngoãn đáp” Vâng, vâng… Tôi biết rồi!” , định bụng đợi ông chủ đi được một lúc sẽ âm thầm nhón gót bám theo, nào ngờ ông chủ lại liếc cậu một cái, như thể nhìn rõ tâm can cậu. Hai giây sau, ông chủ lấy một chiếc ô từ phía sau xe, vứt cho Tiểu Thực.
Tiểu Thực giơ tay ra đỡ, nào ngờ chiếc ô nặng khủng khiếp, khiến cậu suýt chút nữa ngã chúi xuống. Khó khăn lắm mới đứng vững được, Tiểu Thực cúi đầu nhìn. Quái lạ, chiếc ô này có tán bằng sắt, khung bằng thép, chả trách lại nặng thế! Chẳng lẽ đây chính là cái ô gì gì đấy, dụng cụ chuyên dụng của dân đổ đấu sao?
“Đi theo tôi!”
Tiểu Thực còn đang tỉ mỉ quan sát chiếc ô, ông chủ đã buông câu ra lệnh rồi bắt đầu hành động. Y đeo ba lô lên, bước nhanh về phía con đường nhỏ dẫn vào thôn. Tiểu Thực hoang mang vác chiếc ô chạy theo, đột nhiên cảm thấy có chút buồn cười. “Ông chủ, anh thay đổi ý định rồi hả?”
“Cậu cho rằng tôi không biết tâm địa gian xảo của cậu sao?” Ông chủ trừng mắt liếc Tiểu Thực, nói. “Để cậu lén bám theo thì còn phiền phức hơn. Cậu nghe kĩ cho tôi, lát nữa mà làm vướng tay vướng chân tôi là tôi vứt cậu lại trong đó luôn đấy!”
Có dùng đầu gối để nghĩ cũng biết “trong đó” chính là chỉ bên trong mộ cổ, câu uy hiếp này không thể nói là không có tác dụng. Thế nhưng dù đối phương cố ý dọa dẫm, Tiểu Thực lại không hề cảm thấy sợ hãi. Cậu thầm nhủ. Anh đang gạt quỷ hả? Nếu như thực sự không quan tâm, không để ý thì còn kêu tôi đi theo làm gì? Hơn nữa, trong tiểu thuyết có nói, cái ô này của Mô kim hiệu úy là một pháp bảo rất lợi hại, vừa có thể tấn công, vừa có thể phòng thủ. Anh đưa cái ô duy nhất này cho tôi, còn dám nói là không thèm để ý đến tôi à?
Tiểu Thực cười hi hi mấy tiếng, vội vàng bước theo.
Vì đang là đầu đông nên ngoài đồng ruộng rất vắng vẻ, trên con đường nhỏ trong thôn không có nhiều người qua lại. Ông chủ đi về hướng ngọn núi nằm phía sau thôn làng. Thành ngữ có câu: “Vọng sơn bào tử mã”, Tiểu Thực xem điện thoại, hơn ba giờ rồi, họ đã đi về hướng ngọn núi này gần hai tiếng đồng hồ. Trời chiều có chút thay đổi so với lúc sáng sớm. Mặt trời khuất dạng, mây đen giăng kín đỉnh núi. Không biết có phải do tác động tâm lí hay không, Tiểu Thực bỗng cảm thấy gió thổi lạnh buốt, rợn cả sống lưng.
Nghĩa là: Mắt nhìn thấy núi nhưng ngựa phai chạy đến mức mệt mà chết mới tới được, chỉ một nơi nhìn thì có vẻ gần nhưng thực chất lại ở rất xa.
Ông chủ thì lại giống như sắt đá, chỉ mặc mỗi cái áo sơ mi và cái áo khoác mỏng manh. Y có vẻ không sợ lạnh, cũng chẳng sợ đói, cứ thế mải miết đi về phía ngọn núi. Có lẽ do lúc nãy đạp xe hăng quá nên tiêu hao nhiều sức lực, bụng Tiểu Thực đã bắt đầu đánh trống. Nhưng bây giờ cũng chẳng còn cách nào kiếm được bữa trưa nữa rồi, cậu đành lê bước theo sau ông chủ.
Đây là một ngọn núi điển hình của vùng Giang Nam, tuy không quá cao, nhưng lại liền kề với những ngọn núi nhỏ xung quanh, tạo thành một hệ thống liền mạch, nhấp nhô trùng điệp, bao bọc ruộng đồng và thôn xóm. Trên núi không có đường đi, có lẽ dân thường không hay lên đấy. Cũng may đang là mùa đông, cỏ dại héo úa ít nhiều, chứ nếu là mùa xuân, cỏ dại mọc um tùm cao quá đầu người, quả thật cậu chẳng dám đặt chân đến đây, không cẩn thận lại giẫm phải chuột bọ rắn rết chứ chẳng chơi.
Tiểu Thực đang vừa đi vừa quan sát kĩ càng dưới chân thì ông chủ đột ngột dừng bước. Tiểu Thực nghển cổ nhìn, một lúc lâu sau mới phát hiện ra phía sau lùm cây có một cái động, ước chừng rộng bằng một thân người.
Đây chính là con đường thông vào mộ cổ
Trong ấn tượng của Tiểu Thực, trộm mộ là một hành động mạo hiểm, tuy ẩn chứa nhiều nguy nan nhưng cũng vô cùng kích thích. Không biết vị triết gia nào đã chỉ ra sự khác biệt giữa lí tưởng và hiện thực. Giờ phút này. Tiểu Thực đang đích thân trải nghiệm chân lí ấy. Cậu bò lê bò càng vào trong động, trên dưới trái phải đều là đất bùn xám xịt. Trước mặt là ông chủ chân đi đôi giày da quân dụng cỡ 42, hình dáng kì quái, nhìn giống như một chiếc thuyền vậy.
Có thể bình tĩnh đưa ra một phán đoán như thế cũng đủ để chứng mình rằng đoạn đường này không hề “hiểm trở” chút nào. Lúc đầu, khi mới tiến vào trong động, ông chủ đưa cho cậu một chiếc nón có gắn đèn pin, giống như chiếc nón bảo hộ lao động của thợ mỏ. Ngoài ra, y còn đưa cho cậu một chiếc còi mà các huấn luyện viên thể thao thường dùng, bắt cậu đeo vào cổ, ngậm sẵn còi trong miệng. Cách ăn mặc này quả thật chẳng hề giống với hình tượng trộm mộ vừa tiêu sái vừa phóng khoáng như Tom Cruise trong loạt phim Nhiệm vụ bất khả thi mà Tiểu Thực từng tưởng tượng trong đầu, nhưng so với các công nhân trên công trường thì lại chẳng khác biệt là bao. Tuy nhiên, đối diện với bộ mặt lạnh lùng, nghiêm khắc của ông chủ, bao nhiêu oán thán của Tiểu Thực đành phải nuốt ngược vào bụng, cậu ngoan ngoãn nghe theo lời y nói: Khi bước chân vào mộ thất phải tạm thời nín thở khoảng một phút, nếu thấy có động tĩnh gì ở phía sau thì phải lập tức thổi còi, vân vân… Thế nhưng, dựa vào tình hình trước mắt, Tiểu Thực cảm thấy tình huống xấu nhất có khả năng xảy ra là ông chủ đang bò trước mặt cậu đột nhiên thả một “trái bom”.