Phòng hội đồng giờ chỉ còn lại hai người. Cửa kính cao tầng phản chiếu ánh đèn vàng nhạt, tạo ra những bóng dài rợp trên sàn. Không gian vốn tĩnh lặng giờ trở nên đặc quánh, mỗi nhịp thở đều vang vọng, dường như chỉ có hai người tồn tại trong phòng.
“Ngồi xuống đi,” Thẩm Khang ra hiệu. Giọng anh trầm, sắc lạnh, nhưng mang theo một âm vang khó nhận biết: vừa quyền lực, vừa chiếm hữu.
Linh Nhi khẽ hít một hơi, đặt laptop xuống bàn, nhưng không ngồi ngay. Cô đứng đối diện anh, ánh mắt vừa thách thức, vừa tò mò. Cô hiểu rằng, đêm nay không chỉ là hoàn thiện dự án, mà còn là cuộc “va chạm” đầy nguy hiểm giữa quyền lực và dục vọng.
Anh bước lại gần, dáng người cao, bóng đổ dài trên mặt bàn. Khoảng cách giữa họ chỉ còn chừng nửa mét. Thẩm Khang cúi xuống, ánh mắt soi thẳng vào cô: “Tôi muốn biết cô… thích trò chơi này đến mức nào.”
Một luồng điện chạy dọc sống lưng Linh Nhi. Cô biết anh đang thử thách mình, nhưng cô cũng không hề lùi bước. “Tôi… không sợ anh,” cô đáp, giọng điềm tĩnh nhưng ánh mắt lộ vẻ khiêu khích.
Thẩm Khang khẽ mỉm cười, một nụ cười hiếm thấy, khiến không khí trong phòng bỗng ngột ngạt hơn. Anh nghiêng người, hơi áp sát, hít một hơi nhẹ hương cô – mùi nước hoa pha lẫn mùi da thịt khiến anh gần như mất bình tĩnh.
Khoảnh khắc ấy, Linh Nhi không né tránh. Trái tim cô đập nhanh, hơi thở gấp gáp, nhưng cô vẫn giữ vững ánh mắt, không rút lui.
“Cô rất… thú vị,” anh thì thầm. Tay anh bất ngờ đặt lên bàn, gần như chạm vào tay cô. Linh Nhi cảm nhận được nhịp tim anh đang tăng nhanh, sức hút mạnh mẽ từ cơ thể anh tràn vào cô, khiến cô vừa hồi hộp, vừa khao khát.
Không khí trong phòng như bị nung nóng. Anh bước thêm một bước, gần như chạm vào cô hoàn toàn, giọng trầm hơn: “Tối nay, tôi sẽ dạy cô… cách tôi điều khiển trò chơi này.”
Linh Nhi cảm nhận được hơi thở nóng của anh trên cổ, cảm giác vừa nguy hiểm vừa mê hoặc. Cô nhắm mắt lại một giây, tận hưởng khoảnh khắc gần gũi hiếm hoi này, rồi mở mắt, nhìn thẳng vào anh: “Anh sẽ không điều khiển được tôi đâu.”
Một tiếng thở dài phát ra từ anh, vừa là sự thừa nhận, vừa là thách thức. Trong khoảnh khắc ngắn ngủi, cơ thể cả hai như hòa làm một, khoảng cách chỉ còn là những cử chỉ đầy ẩn ý. Thẩm Khang cúi xuống, chạm nhẹ vào môi cô – một nụ hôn chưa trọn vẹn, nhưng đủ để khiến Linh Nhi cảm nhận được lửa tình bùng cháy.
Cô khẽ đáp lại, tay chạm vào vai anh, cảm nhận sức mạnh của cơ thể anh ngay bên cạnh. Không gian phòng hội đồng vốn nghiêm trang giờ tràn đầy dục vọng và thách thức. Họ vừa đấu trí, vừa “đấu” cảm xúc, khiến cả hai đều vừa căng thẳng, vừa khao khát.
Sau vài giây, Thẩm Khang lùi lại một bước, ánh mắt vẫn dán chặt vào cô, giọng trầm: “Cô Linh Nhi… tôi chưa bao giờ muốn ai như thế này. Nhưng tôi không thể rời mắt khỏi cô.”
Linh Nhi thở hổn hển, tim đập mạnh, nhưng vẫn giữ vẻ điềm tĩnh bên ngoài: “Tôi cũng vậy. Nhưng… chúng ta còn việc.”
Anh khẽ mỉm cười, một nụ cười vừa chiếm hữu, vừa mềm yếu. “Ừ, còn việc. Nhưng tôi sẽ không để cô thoát dễ dàng đâu.”
Cuộc họp tối muộn kết thúc, nhưng không khí giữa họ vẫn rực cháy. Linh Nhi biết rằng, đêm nay mới chỉ là khởi đầu. Cô cảm nhận được sức hút mãnh liệt, vừa quyền lực, vừa tình dục, khiến cô không thể cưỡng lại.
Khi cô thu dọn hồ sơ, ánh mắt Thẩm Khang vẫn dõi theo. “Chuẩn bị tinh thần, cô sẽ còn nhiều đêm như thế này,” anh nói, giọng trầm, nhưng đầy hứa hẹn.
Linh Nhi mỉm cười, lòng vừa lo vừa háo hức. Cô hiểu rằng trò chơi giữa quyền lực và dục vọng này sẽ kéo dài, sẽ nguy hiểm, nhưng đồng thời cũng khiến cô say mê. Đêm tối ngoài cửa sổ lặng lẽ trôi, nhưng trong phòng hội đồng, lửa tình vừa bùng cháy, đánh dấu khởi đầu một mối quan hệ vừa căng thẳng, vừa nồng nhiệt – nơi cả quyền lực và dục vọng cùng tồn tại.