Đêm buông xuống, ánh đèn vàng nhạt phản chiếu trên mặt kính cao tầng, tạo ra không gian vừa xa hoa, vừa lạnh lùng. Linh Nhi bước vào phòng hội đồng, tay vẫn cầm hồ sơ dự án, nhưng tâm trí cô không hoàn toàn ở công việc. Hơi thở dồn dập, nhịp tim vẫn còn vang vọng dư âm từ những đêm trước.
Thẩm Khang đã đứng chờ, dáng người cao gầy, ánh mắt sắc lạnh nhưng đầy quyến rũ, nỗi căng thẳng quyền lực pha trộn với dục vọng dường như bao trùm cả phòng. Khi Linh Nhi bước vào, anh không nói gì, chỉ ra hiệu cho cô ngồi gần bàn. Khoảng cách giữa họ chưa bao giờ gần như thế, khiến tim Linh Nhi đập mạnh.
“Cô Linh Nhi, đối thủ không chỉ muốn phá dự án mà còn nhắm vào chúng ta,” anh nói, giọng trầm, mang theo quyền lực và hăm dọa. “Tối nay chúng ta phải đối phó toàn diện.”
Linh Nhi gật đầu, mở laptop trình bày từng bước phản công. Trong lúc làm việc, Thẩm Khang bất ngờ nghiêng người, tay chạm vào tay cô khi chỉ vào một bảng số liệu. Khoảnh khắc ấy khiến Linh Nhi cảm nhận luồng điện chạy dọc sống lưng. Ánh mắt anh sâu và nóng bỏng, vừa quyền lực vừa đầy dục vọng.
“Cô Linh Nhi… tôi không thể kiềm chế nữa,” anh thầm thì, giọng trầm, lộ rõ sự chiếm hữu. “Cô làm tôi muốn chiếm lấy tất cả.”
Linh Nhi nhắm mắt một giây, tận hưởng hơi ấm của anh, rồi mở ra, ánh mắt vừa khiêu khích vừa chủ động: “Vậy anh phải chịu trách nhiệm thôi.”
Thẩm Khang kéo cô vào vòng tay, ghì nhẹ nhưng chắc chắn, môi áp sát, hơi thở nóng phả lên da thịt. Linh Nhi đáp lại bằng cách đặt tay lên vai anh, cảm nhận từng nhịp tim, từng hơi thở dồn dập. Không gian phòng hội đồng trở nên đặc quánh, chỉ còn hai người, vừa đấu trí, vừa đấu cảm xúc, vừa đấu lửa tình.
Khoảng cách giảm dần, từng cử chỉ, từng nụ hôn trở nên mạnh mẽ hơn. Tay Thẩm Khang đặt lên eo cô, ghì nhẹ, kéo cô gần hơn. Linh Nhi không rút lui, đáp lại bằng sự chủ động, vừa tinh tế, vừa nóng bỏng. Họ trao nhau những nụ hôn sâu, đầy mê hoặc, khiến cả cơ thể như bùng cháy.
Bỗng điện thoại của Linh Nhi rung lên. Một tin nhắn từ kẻ giấu mặt:
"Cô nghĩ mình có thể yên ổn sao? Dự án sẽ là thảm họa nếu cô tiếp tục gần gũi tổng tài."
Linh Nhi nhíu mày, nhưng ánh mắt vẫn kiên định. Cô biết âm mưu đang leo thang, nhưng bên cạnh mình là Thẩm Khang, người không bao giờ để cô đơn lẻ.
Anh nhìn cô, ánh mắt sắc lạnh nhưng ấm áp: “Đừng lo. Tôi sẽ bảo vệ cô. Nhưng cô cũng phải mạnh mẽ. Chúng ta sẽ cùng nhau đối đầu mọi âm mưu.”
Linh Nhi thở hổn hển, nhưng ánh mắt đầy quyết tâm. Cô nhận ra, trò chơi quyền lực – âm mưu công sở – và lửa tình giữa cô và Thẩm Khang giờ đã hòa làm một, không thể tách rời.
Thẩm Khang kéo cô đến sát bàn, ghì lấy cô, môi chạm môi một lần nữa. Lửa tình bùng cháy mạnh mẽ hơn bất kỳ lần nào trước. Tay anh đặt lên eo cô, kéo cô sát vào cơ thể nóng bỏng. Linh Nhi đáp lại, tay chạm vào vai anh, cảm nhận lực mạnh mẽ từ cơ thể anh.
Cuộc chiến vừa quyền lực, vừa dục vọng, vừa tình cảm giờ diễn ra ngay giữa phòng hội đồng, nơi ánh đèn vàng nhạt chiếu lên cơ thể họ, nhịp thở dồn dập, hơi ấm lan tỏa. Cả hai vừa đấu trí, vừa đấu cảm xúc, vừa đấu lửa tình – nơi quyền lực và dục vọng hòa quyện hoàn hảo.
Khi họ rút tay ra, khoảng cách giữa họ vẫn gần đến mức có thể cảm nhận nhịp tim của nhau. Linh Nhi thở hổn hển, nhưng ánh mắt vẫn đầy thách thức: “Chúng ta sẽ còn nhiều đêm như thế này.”
Thẩm Khang gật đầu, đôi mắt dịu lại nhưng vẫn đầy quyền lực: “Ừ. Tôi sẽ không để cô bỏ lỡ trò chơi này. Và cũng sẽ không để ai phá hủy chúng ta.”
Bên ngoài cửa sổ, thành phố về đêm lặng lẽ, nhưng trong phòng hội đồng, âm mưu công ty, quyền lực và dục vọng hòa vào nhau, tạo nên trận chiến vừa nguy hiểm, vừa mê hoặc. Linh Nhi biết rằng, từ khoảnh khắc này, mối quan hệ của cô và Thẩm Khang không chỉ là sếp – trợ lý bình thường, mà là hai con người vừa chiếm lĩnh, vừa thách thức, vừa đắm chìm trong nhau.