Tiếng chuông trường vang lên, báo hiệu một buổi sáng mùa thu trong lành ở Seoul. Sân trường trung học Donghwa vẫn đông đúc, rộn ràng tiếng bước chân và tiếng cười nói của học sinh. Nhưng trong lớp 12A1, không khí khác hẳn thường ngày. Tất cả đều xôn xao, ánh mắt dán chặt vào bục giảng.
Một người đàn ông trẻ tuổi đang đứng đó. Anh mặc áo sơ mi trắng tinh, cài gọn gàng, tay cầm sổ điểm và một cây bút. Vẻ ngoài của anh khiến không ít nữ sinh trong lớp nín thở. Làn da sáng, sống mũi cao, ánh mắt vừa nghiêm nghị vừa ấm áp. Mái tóc đen được vuốt gọn, toát lên khí chất trưởng thành và điềm tĩnh.
"Xin chào các em," anh cất giọng trầm, rõ ràng. "Tôi là Lee Jun-ho, từ hôm nay sẽ phụ trách môn Văn học của lớp 12A1."
Một vài tiếng xì xào vang lên:
— “Ôi trời, thầy giáo mới trẻ thật đấy!”
— “Đẹp trai quá…”
— “Trông nghiêm khắc ghê, chắc khó gần lắm.”
Ở bàn cuối, Kang Hye-rin ngẩng lên. Cô là một học sinh giỏi, nổi tiếng chăm chỉ nhưng ít bạn bè. Đôi mắt cô lặng lẽ quan sát thầy Jun-ho. Không giống những bạn nữ khác đang thì thầm, cười khúc khích, Hye-rin chỉ im lặng, nhưng tim cô lại đập nhanh một cách khó hiểu.
Cô nhận ra ánh mắt của thầy, trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, dừng lại nơi mình. Chỉ một giây thôi, nhưng đủ để Hye-rin bối rối quay sang cửa sổ, che giấu sự lúng túng.
Buổi học bắt đầu. Giọng thầy Jun-ho vang lên đều đặn, mạch lạc, cách anh phân tích tác phẩm khiến lớp học trở nên sinh động khác hẳn sự khô khan mà trước đây các học sinh thường thấy. Hye-rin bất giác chăm chú, thậm chí quên cả việc ghi chép vì mải nhìn theo từng cử chỉ, từng ánh mắt của thầy.
Khi chuông tan tiết vang lên, cả lớp ùa ra ngoài. Nhưng Hye-rin vẫn ngồi lại, xếp vở chậm rãi. Cô ngẩng đầu thì bắt gặp thầy Jun-ho đang nhìn mình. Không phải ánh mắt lạnh lùng, mà là một ánh nhìn dịu dàng, như muốn nói: "Thầy nhận ra em rồi."
“Em là Kang Hye-rin phải không?” – thầy hỏi, giọng nhẹ nhưng chắc.
“Dạ… vâng, thưa thầy.” – cô đáp, tim đập thình thịch.
Thầy gật đầu, viết gì đó vào sổ. “Thầy đã nghe giáo viên cũ kể em là một trong những học sinh giỏi nhất lớp. Thầy mong chúng ta sẽ cùng cố gắng trong năm cuối này.”
Câu nói đơn giản thôi, nhưng với Hye-rin, nó như một luồng điện chạy dọc sống lưng. Lần đầu tiên trong suốt ba năm trung học, cô cảm thấy mình được một giáo viên nhìn thấy – không chỉ như một học sinh, mà như một con người thực sự.
Khi rời lớp, bước chân Hye-rin khẽ run, còn trong lòng, một cảm giác mơ hồ nảy mầm. Cô không biết, từ giây phút ấy, định mệnh của mình đã rẽ sang một hướng khác.