bí mật sau bục giảng

Chương 2: Ánh mắt đầu tiên


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tuần học trôi qua chậm rãi. Dù lịch học dày đặc, Kang Hye-rin nhận ra rằng mình bắt đầu mong chờ đến những tiết Văn nhiều hơn bất cứ môn nào khác. Không phải vì cô yêu thích thơ ca – thứ vốn đã gắn liền với những bài phân tích khô khan, mà bởi vì người đứng trên bục giảng ấy.

Trong lớp, thầy Lee Jun-ho vẫn giữ dáng vẻ điềm tĩnh, giọng giảng đều đặn, nghiêm túc. Nhưng có những khoảnh khắc, khi ánh mắt thầy lướt qua dãy bàn cuối, nơi Hye-rin ngồi, cô cảm thấy tim mình hụt một nhịp. Cái nhìn ấy không kéo dài, không công khai, nhưng đủ để khiến cô bối rối, bàn tay đang cầm bút run lên, nét chữ nguệch ngoạc hẳn đi.

Một ngày nọ, tiết học về “Nhật ký trong tù” của Hồ Chí Minh, thầy Jun-ho đọc trích đoạn bằng giọng trầm ấm. Mỗi câu chữ như được truyền thêm sức nặng từ nhịp điệu giọng nói của thầy. Cả lớp im phăng phắc, chỉ có tiếng đọc ấy vang lên. Hye-rin mải nhìn thầy đến mức không nhận ra bạn bên cạnh đang huých nhẹ khuỷu tay cô.

“Ê, cậu có sao không? Mắt nhìn gì ghê thế?” – bạn thì thầm.

Hye-rin giật mình, vội cúi xuống, mặt đỏ bừng. Cô lắc đầu, vờ ghi chép, nhưng trái tim lại đập loạn như trống trận.

Buổi chiều hôm đó, khi lớp đã tan, Hye-rin ở lại thư viện để ôn tập. Thật tình cờ, thầy Jun-ho cũng có mặt, đứng ở quầy mượn sách. Hye-rin định lặng lẽ né đi, nhưng khi ngẩng đầu lên, ánh mắt họ vô tình giao nhau.

Một giây. Hai giây. Thời gian như ngừng lại.

Hye-rin vội cúi xuống, giả vờ tìm sách. Nhưng trong khoảnh khắc ấy, cô thấy ánh mắt thầy – ấm áp, dịu dàng, không hề xa cách như hình ảnh nghiêm nghị trên bục giảng. Nó giống như cái nhìn của một người đàn ông với một người con gái, không đơn thuần chỉ là “thầy” và “trò”.

“Em đang tìm tài liệu gì vậy?” – giọng nói quen thuộc vang lên ngay phía sau lưng.

Hye-rin giật bắn, quay lại. Thầy Jun-ho đứng gần đến mức cô có thể nghe thấy hơi thở của anh.

“Dạ… em… em tìm tập thơ của Yun Dong-ju…” – cô lắp bắp.

Thầy khẽ mỉm cười, ánh mắt chùng xuống, vừa ấm vừa khiến Hye-rin nghẹt thở. “Thầy nghĩ em sẽ thích ‘Bầu trời, gió và những vì sao’. Nó hợp với em đấy.”

Anh đưa cuốn sách trên tay cho cô. Khi ngón tay cô chạm vào bìa sách, bàn tay thầy vô tình chạm khẽ vào đầu ngón tay cô. Một dòng điện mảnh chạy qua, khiến cả cơ thể Hye-rin như đông cứng.

“Cảm ơn… thầy.” – giọng cô nhỏ đến mức gần như thì thầm.

Thầy không nói thêm gì. Chỉ gật nhẹ đầu, rồi rời đi. Nhưng trước khi bước ra khỏi cửa thư viện, ánh mắt thầy ngoái lại, dừng nơi Hye-rin một nhịp ngắn, rồi mới biến mất sau cánh cửa.

Cả buổi tối hôm đó, Hye-rin ngồi trước bàn học nhưng không thể tập trung. Trong đầu cô chỉ lặp đi lặp lại khoảnh khắc ánh mắt ấy. Nó khiến cô vừa run rẩy, vừa bối rối, vừa có chút gì đó… ngọt ngào.

Lần đầu tiên, cô tự hỏi:

Phải chăng mình đã bắt đầu nhìn thầy theo một cách không nên có?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×