bí mật sau bục giảng

Chương 4: Những tin nhắn ngoài giờ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Kể từ sau buổi học thêm hôm ấy, Hye-rin không thể nào ngủ ngon được. Mỗi lần nhắm mắt, hình ảnh ánh mắt của thầy Jun-ho lại hiện về. Nó không giống cái nhìn của một người thầy dành cho học trò—ít nhất, cô không cảm nhận như thế. Nó sâu hơn, chạm đến nơi mà cô chưa từng nghĩ đến.

Những ngày sau đó, cô lặng lẽ chờ mong mỗi tiết học Văn. Chỉ để nhìn thấy bóng dáng anh bước vào lớp, giọng nói trầm ấm vang lên. Mọi chi tiết nhỏ nhặt—cách anh chỉnh lại cà vạt, cách anh xoay bút khi suy nghĩ—đều khiến cô thấy tim mình run rẩy.

Một tối, khi đang ôn tập bài, điện thoại của Hye-rin rung lên. Cô thoáng ngạc nhiên khi thấy người gửi: số lạ.

Nội dung chỉ vỏn vẹn:

“Đây là thầy Jun-ho. Em có thể dành chút thời gian trao đổi về bài phân tích thơ hôm trước không?”

Trái tim Hye-rin đập thình thịch. Cô đọc đi đọc lại tin nhắn, bàn tay run run. Thầy có số điện thoại của mình từ khi nào? Có lẽ lúc thu hồ sơ học sinh, nhưng sao bây giờ anh lại chủ động nhắn?

Cô gõ những chữ ngập ngừng:

“Dạ, em có ạ. Thầy muốn em gửi qua mail hay…?”

Tin nhắn đến ngay sau đó:

“Không cần. Thầy chỉ muốn biết em đã hiểu phần thầy giảng chưa. Nếu khó quá, thầy có thể chỉ thêm ngoài giờ.”

Gương mặt Hye-rin đỏ bừng. Câu “chỉ thêm ngoài giờ” vang vọng mãi trong đầu.

Từ đó, họ bắt đầu nhắn tin thường xuyên hơn. Ban đầu chỉ xoay quanh bài học: câu thơ này có nghĩa gì, đoạn văn kia phân tích ra sao. Nhưng dần dần, những câu chữ trở nên cá nhân hơn.

“Hôm nay em trông có vẻ mệt, có chuyện gì à?”

“Em thường học đến mấy giờ tối vậy?”

“Trời lạnh rồi, nhớ mặc ấm.”

Những lời nhắn đơn giản, nhưng khiến tim Hye-rin như có lửa đốt. Cô bắt đầu mong chờ tiếng tin nhắn đến mỗi khi màn hình điện thoại sáng lên.

Có những đêm, cô nằm cuộn trong chăn, vừa cười vừa trả lời tin nhắn của thầy. Mọi áp lực thi cử, mọi mệt mỏi bỗng biến mất, chỉ còn sự háo hức và hồi hộp.

Một buổi tối, Hye-rin lấy hết can đảm, đánh liều nhắn tin trước:

“Thầy có bao giờ cảm thấy… công việc nặng nề quá không?”

Màn hình sáng lên với câu trả lời sau vài giây:

“Có. Nhưng khi nhìn thấy học trò mình tiến bộ, mọi mệt mỏi đều tan biến. … Cũng giống như em vậy, Hye-rin.”

Cô chết lặng, mắt mở to. Câu trả lời ấy không chỉ là một sự động viên bình thường. Nó giống như một lời thừa nhận giấu kín.

Ngón tay cô run rẩy đặt trên bàn phím. Cô muốn hỏi: Thầy có đang nghĩ về em nhiều như em nghĩ về thầy không? Nhưng cuối cùng, cô chỉ gõ một câu an toàn:

“Em… sẽ cố gắng hơn.”

Dù vậy, lòng cô biết rõ: rồi sẽ có lúc, cả hai không còn giấu được nữa.

Khoảng gần nửa đêm, khi cả nhà đã ngủ say, Hye-rin vẫn thao thức. Một tin nhắn bất ngờ hiện lên:

“Hye-rin… em có bao giờ nghĩ, nếu chúng ta gặp nhau không phải trong lớp học… mọi chuyện sẽ khác không?”

Cô ngồi bật dậy, tim đập dữ dội. Đôi mắt mở to nhìn chằm chằm vào dòng chữ ấy, như thể nó chứa đựng cả một thế giới bị cấm đoán.

Câu hỏi ấy, như một ngọn lửa châm vào sự ngây thơ cuối cùng trong lòng cô.

Hye-rin không trả lời ngay. Nhưng cô biết, kể từ khoảnh khắc đó, mối quan hệ giữa cô và thầy Jun-ho đã vượt qua một lằn ranh nguy hiểm.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×