Cuối tháng, trường chuẩn bị kỳ thi giữa kỳ. Không khí trong lớp căng thẳng hơn thường ngày. Bảng thông báo dán danh sách học sinh cần ở lại học thêm, và cái tên “Kang Hye-rin” nằm gọn trong đó.
“Ôi trời, lại bị kêu học thêm nữa rồi.” – cô bạn bên cạnh than thở.
Hye-rin chỉ im lặng, mắt khẽ lướt xuống tên giáo viên phụ trách: Lee Jun-ho. Tim cô bỗng chao đảo.
Buổi chiều, khi mặt trời đã ngả sang màu vàng dịu, lớp học thêm diễn ra trong phòng học nhỏ ở cuối hành lang. Chỉ có chưa đến mười học sinh được chọn, tạo nên không khí khác hẳn so với những tiết học đông đúc thường ngày.
Thầy Jun-ho bước vào, tay ôm chồng tài liệu. Anh khẽ gật đầu:
“Các em hôm nay chúng ta sẽ ôn tập trọng tâm, không cần quá áp lực. Chỉ cần hiểu bản chất.”
Giọng anh vẫn đều đặn, nhưng trong không gian ít người, nó trở nên gần gũi lạ thường. Hye-rin ngồi ở bàn cuối, đôi lúc không dám ngẩng đầu, sợ ánh mắt mình sẽ vô tình chạm vào anh như hôm ở thư viện.
Suốt buổi, cô cố gắng tập trung ghi chép. Nhưng định mệnh dường như có ý trêu ngươi. Khi bạn bên cạnh xin ra ngoài, thầy Jun-ho bước đến gần, cúi xuống xem vở của cô.
“Chỗ này em ghi sai ý chính.” – anh nói, ngón tay trỏ khẽ chỉ vào dòng chữ mảnh mai của cô.
Khoảng cách gần đến mức Hye-rin nghe rõ mùi hương dịu nhẹ từ áo sơ mi thầy, mùi sạch sẽ và tinh tế. Cổ cô nóng bừng, tim đập loạn.
“Dạ… em… em sẽ sửa lại.” – giọng cô run run.
Thầy hơi cúi đầu, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đỏ ửng của Hye-rin. Anh thoáng sững lại, rồi nhanh chóng thu lại vẻ nghiêm nghị.
Khi buổi học kết thúc, các bạn lần lượt ra về. Hye-rin gom vở chậm hơn thường lệ. Cô muốn ở lại một chút, dù chỉ là vài giây ngắn ngủi.
Nhưng khi ngẩng lên, cô phát hiện trong lớp chỉ còn mình và thầy Jun-ho. Anh đang xếp tài liệu, ánh chiều tà hắt qua ô cửa kính, phủ lên dáng người cao lớn ấy một lớp ánh sáng vàng ấm áp.
“Em có thắc mắc gì không? Sao chưa về?” – anh hỏi, giọng dịu hẳn đi so với thường ngày.
“Dạ… em chỉ… muốn hỏi thêm về bài phân tích thơ thôi.” – Hye-rin vội vã bịa ra lý do.
Thầy dừng tay, rồi lại ngồi xuống bàn của cô. Hai người đối diện nhau. Thầy chậm rãi giải thích, ánh mắt vẫn giữ vẻ tập trung nhưng… đâu đó có chút khác lạ.
Khoảnh khắc ấy, khoảng cách như biến mất. Trong căn phòng vắng, chỉ còn tiếng thầy giảng, tiếng bút lách cách ghi chép và nhịp tim dồn dập của Hye-rin.
Cô lỡ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt anh. Lần này, anh không né đi.
Ánh nhìn ấy kéo dài, sâu thẳm và khó đoán. Nó khiến Hye-rin nghẹt thở, cảm giác vừa ngọt ngào vừa nguy hiểm.
Một giây, hai giây… cho đến khi cửa lớp bỗng mở ra, một đồng nghiệp của thầy bước vào hỏi thăm. Không khí căng thẳng vỡ tan.
Hye-rin vội đứng dậy, cúi đầu chào:
“Em… em xin phép về trước ạ.”
Cô chạy nhanh ra hành lang, lòng vẫn còn rối loạn. Nhưng bước chân cô khẽ chậm lại khi nghe thấy tiếng thầy sau lưng, không lớn, chỉ vừa đủ lọt tai:
“Hye-rin… cố gắng lên. Thầy tin em.”
Cô cắn chặt môi, cố kìm nụ cười đang nở. Trong lòng, một sự thật ngày càng rõ rệt: cô đã không còn chỉ coi thầy là một người thầy nữa.