bí mật sau cánh cửa tổng tài

Chương 1: Cuộc gặp gỡ trong mưa


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Cơn mưa buổi chiều trút xuống thành phố như dội sạch mọi ồn ào. Những hạt nước vỡ tung trên mặt kính, hòa cùng ánh đèn vàng loang loáng, biến khung cảnh trước mắt thành một bức tranh mơ hồ — lạnh lẽo nhưng đầy sức sống.

Lâm An Nhi ngồi trong quán cà phê nhỏ ở góc phố, đôi tay siết chặt tách trà nóng đến mức da trở nên trắng bệch. Trước mặt cô là một tờ giấy hẹn phỏng vấn, dòng chữ in đậm “Công ty Dụ Thần Group – tuyển trợ lý hành chính” khiến tim cô đập nhanh hơn.

Cô đã gửi hơn hai mươi hồ sơ trong suốt một tháng qua, nhưng tất cả đều không hồi âm. Tiền thuê nhà còn một tuần nữa là đến hạn, bệnh viện vừa gửi hóa đơn điều trị của ba, và tài khoản ngân hàng của cô gần như trống rỗng. Nếu lần này thất bại, cô không biết mình còn đường nào khác.

Cửa quán bật mở, gió lạnh ào vào cùng tiếng giày da gõ xuống nền gạch, dứt khoát và đều đặn. Mọi người trong quán đều khẽ ngoảnh nhìn — một người đàn ông cao lớn, mặc vest đen, vai áo vương vài giọt mưa, bước đi với phong thái lạnh lùng, tựa như mọi thứ xung quanh đều không liên quan đến anh.

Ánh mắt họ giao nhau chỉ trong một khoảnh khắc. Nhưng khoảnh khắc ấy, với An Nhi, dài như cả đời.

Không hiểu vì sao, cô cảm thấy ánh nhìn của người đàn ông ấy có điều gì đó… quen thuộc. Một nét gì đó xa xôi, chạm nhẹ vào ký ức mà cô tưởng đã chôn sâu.

Anh ta ngồi xuống bàn gần cửa sổ, ra hiệu cho nhân viên mà không cần mở miệng. Từng cử chỉ đều có sự kiềm chế đến mức đáng sợ — một kiểu kiểm soát tuyệt đối của người quen ra lệnh.

Cô thoáng nghĩ: Người như anh, chắc chắn là kiểu đàn ông mà chẳng ai dám lại gần.

Vài giờ sau, An Nhi đứng trước tòa nhà kính cao vút mang dòng chữ “DỤ THẦN GROUP”. Cô ngước nhìn, nuốt khan. Tim đập như trống, bàn tay siết chặt tập hồ sơ đến mức mép giấy cong gấp.

Bên trong, mọi thứ sáng bóng đến lạnh người. Mỗi nhân viên đều bận rộn, di chuyển như những bánh răng chính xác. Tiếng giày cao gót, tiếng bàn phím, và mùi nước hoa đắt tiền hòa lẫn thành một thứ không khí khiến người ngoài thấy choáng ngợp.

“Cô Lâm An Nhi phải không?” — cô lễ tân hỏi, giọng lịch sự nhưng xa cách.

“Vâng… tôi có lịch phỏng vấn với trợ lý trưởng của tổng giám đốc.”

“Xin mời cô lên tầng 28.”

Thang máy trượt êm, phản chiếu khuôn mặt nhợt nhạt của cô. Cô chưa bao giờ đến một nơi nào sang trọng như vậy. Trong đầu cô chỉ có một ý nghĩ duy nhất — phải trụ vững, dù thế nào đi nữa.

Khi cửa mở, An Nhi gần như nín thở. Văn phòng tầng 28 rộng rãi, tường kính bao quanh, nhìn ra toàn cảnh thành phố đang mờ trong mưa. Một người phụ nữ mặc vest xanh lam đợi sẵn, vẻ ngoài sắc sảo.

“Cô Lâm, mời ngồi. Tôi là Trịnh Hân – thư ký của tổng giám đốc.”

“Dạ… chào chị.”

Cuộc phỏng vấn bắt đầu. Câu hỏi liên tiếp, dồn dập, từ học vấn, kinh nghiệm, đến lý do nghỉ việc. An Nhi trả lời thành thật, không tô vẽ, nhưng giọng run nhẹ.

Trịnh Hân gật đầu, rồi bất ngờ hỏi:

“Cô có sợ người khó tính không?”

An Nhi thoáng khựng.

“Tôi nghĩ… nếu đã làm việc, thì phải quen dần với mọi kiểu người.”

Trịnh Hân nhếch môi — không rõ là cười hay chế giễu. “Tốt. Tổng giám đốc chúng tôi không dễ làm việc cùng đâu.”

Khi cô chuẩn bị thu dọn giấy tờ, cửa phòng bật mở. Một giọng nam trầm, lạnh, vang lên:

“Cuộc họp xong rồi. Cô Trịnh, báo cáo tôi phần hồ sơ ứng viên.”

An Nhi quay lại. Cô suýt làm rơi hồ sơ trong tay.

Người đàn ông bước vào chính là người cô gặp ở quán cà phê — người đàn ông trong bộ vest đen, ánh mắt sâu như vực.

Trần Dụ Thần. Tổng giám đốc Dụ Thần Group.

Anh dừng lại, nhìn thoáng qua cô. Một ánh nhìn ngắn ngủi nhưng đủ khiến không khí ngưng đọng.

Trịnh Hân lập tức giới thiệu: “Đây là cô Lâm An Nhi, ứng viên cho vị trí trợ lý hành chính.”

Dụ Thần không đáp, chỉ mở hồ sơ. Ánh mắt anh dừng lại ở dòng địa chỉ — khu phố cũ ven sông, nơi từng xảy ra vụ tai nạn lớn cách đây tám năm.

Một thoáng, khóe môi anh khẽ giật. Nhưng rồi, như chưa từng có gì xảy ra, anh ngẩng lên, giọng trầm thấp:

“Không có kinh nghiệm, chỉ có bằng tốt nghiệp loại khá. Tại sao cô nghĩ mình phù hợp?”

An Nhi hít sâu, đối diện ánh mắt ấy.

“Tôi học nhanh. Tôi không hứa sẽ hoàn hảo, nhưng tôi không bỏ cuộc giữa chừng.”

Căn phòng im phăng phắc.

Dụ Thần khẽ nhướng mày. Ánh mắt anh dừng lại nơi tách trà cô cầm chặt, ngón tay run khẽ. Anh nói lạnh lùng:

“Thứ hai bắt đầu làm việc. Thử việc hai tuần. Nếu không chịu nổi áp lực, tự nghỉ.”

Trịnh Hân ngẩng đầu ngạc nhiên, còn An Nhi gần như không tin vào tai mình.

Khi cô ra khỏi phòng, tim vẫn chưa thôi đập. Cô không biết vì sao mình được nhận, nhưng điều duy nhất rõ ràng là — kể từ hôm nay, cuộc đời cô sẽ thay đổi.

Buổi tối, An Nhi về đến căn phòng trọ nhỏ, ẩm thấp nhưng gọn gàng. Cô ngồi xuống, ngước nhìn cửa sổ mờ sương, nhớ lại ánh mắt lạnh lùng kia. Có gì đó trong ánh nhìn ấy khiến cô không thể yên lòng.

Ở một nơi khác, trong căn phòng làm việc rộng lớn, Trần Dụ Thần đứng trước khung kính nhìn mưa rơi.

Trịnh Hân bước vào, nhẹ giọng:

“Anh… thật sự định giữ cô ấy sao? Hồ sơ không có gì nổi bật cả.”

Dụ Thần không trả lời ngay. Anh chỉ nhìn ánh đèn phản chiếu xuống mặt kính, giọng khàn đi:

“Cô ấy… có ánh mắt giống người đó.”

Đêm ấy, An Nhi không ngủ được. Trong giấc mơ, cô lại thấy khung cảnh mưa trắng xóa, tiếng phanh xe chói tai, và đôi mắt người đàn ông nhìn cô trong tuyệt vọng trước khi mọi thứ chìm vào bóng tối.

Cô choàng tỉnh, mồ hôi lạnh đẫm trán. Ngoài kia, mưa vẫn rơi — như chưa từng dừng lại.

Và trong màn đêm ấy, một sợi dây vô hình đã bắt đầu siết chặt, nối hai con người tưởng như xa lạ vào cùng một định mệnh.

“Có những cuộc gặp gỡ không phải ngẫu nhiên, mà là sự sắp đặt của quá khứ — để một lần nữa, yêu và đau lại bắt đầu.”


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×