Buổi sáng đầu tiên ở Dụ Thần Group bắt đầu bằng âm thanh lạnh lẽo của thang máy và tiếng giày vang đều trên nền đá cẩm thạch.
Lâm An Nhi đến sớm hơn một tiếng, phần vì sợ trễ, phần vì cô muốn có chút thời gian làm quen với không gian làm việc mới.
Cô đứng trước cửa kính tầng 28, hít một hơi thật sâu. Ánh nắng đầu ngày chiếu xuyên qua, phản chiếu bóng cô mờ nhạt giữa dãy hành lang sáng bóng. Mọi thứ ở đây đều tinh tế đến mức khiến người ta không dám thở mạnh.
“Cô đến sớm đấy.” – giọng nói quen thuộc vang lên sau lưng, nhẹ nhưng mang chút uy lực.
An Nhi quay lại.
Trịnh Hân đứng đó, gọn gàng trong bộ vest xanh đậm, trên tay là tập hồ sơ dày.
“Công việc của cô hôm nay là theo tôi học việc. Tổng giám đốc rất bận, cô không cần gặp trực tiếp.”
“Dạ, tôi hiểu.” – An Nhi đáp nhỏ, cố giấu đi sự lo lắng.
Trịnh Hân đưa cô đi qua từng phòng ban: hành chính, kế toán, marketing, rồi dừng lại ở phòng thư ký – nơi cô sẽ làm việc.
“Ở đây mọi thứ phải chính xác từng phút. Không được để sai sót nhỏ nhất lọt vào tầm mắt tổng giám đốc.” – giọng chị đều đều, như đang dạy một học viên chưa qua thực tập.
“Anh ấy ghét nhất là trễ giờ, cà phê sai vị, hay giấy tờ không thẳng hàng.”
Nghe đến đó, An Nhi chỉ biết cười gượng. Một người đàn ông thật dễ khiến người khác nghẹt thở.
Buổi sáng trôi qua nhanh chóng trong những công việc vụn vặt: phân loại tài liệu, kiểm tra email, sắp xếp lịch họp.
Cô lặng lẽ quan sát, ghi nhớ từng chi tiết, từng thói quen của những người xung quanh. Mỗi người ở đây đều như một phần trong guồng máy hoàn hảo – bận rộn, lạnh lùng, và chẳng mấy ai có thời gian nói chuyện.
Khoảng 9 giờ, cửa phòng tổng giám đốc bật mở.
Giọng trầm quen thuộc vang lên:
“Cô Trịnh, lịch họp sáng nay đâu?”
“Ở đây, thưa anh.” – Trịnh Hân nhanh chóng bước tới, đưa tập hồ sơ đã kẹp gọn gàng.
Ánh mắt của Dụ Thần thoáng lướt qua, rồi dừng lại nơi An Nhi đang đứng phía sau.
“Cô là người mới?”
An Nhi khẽ cúi đầu: “Vâng, tôi là Lâm An Nhi – trợ lý mới.”
Dụ Thần im lặng vài giây, rồi ra hiệu: “Theo tôi.”
Cô thoáng sững, nhìn Trịnh Hân như để xin phép. Chị chỉ khẽ gật đầu, ra dấu đi theo.
Phòng tổng giám đốc rộng hơn cả căn hộ nhỏ của cô. Tường kính bao quanh, ánh sáng chiếu rọi khiến mọi vật như được phủ lên lớp sắc bạc.
Anh ngồi xuống bàn, giở nhanh tài liệu, giọng đều đặn:
“Công việc đầu tiên của cô là tổng hợp lại toàn bộ báo cáo doanh thu chi nhánh miền Trung. Hạn là cuối ngày.”
“Dạ… nhưng tôi chưa có dữ liệu—”
“Trong máy tính bàn của tôi có thư mục Reports. Cứ làm đi.”
Anh không nhìn cô thêm, chỉ cúi đầu ký tiếp vào hồ sơ.
An Nhi mím môi, lặng lẽ bật máy, cố gắng không làm phát ra tiếng động.
Trong căn phòng tĩnh lặng ấy, tiếng gõ bàn phím của cô vang lên đều đều. Dụ Thần ngẩng lên một lần, ánh mắt lướt qua vai cô. Cô tập trung đến mức quên cả việc anh đang quan sát.
Cách cô nhíu mày, cắn nhẹ môi khi tập trung khiến anh bất giác thấy quen thuộc — như một mảnh ký ức mơ hồ trở về từ xa xưa.
Anh nhớ… tám năm trước, trong đêm mưa, có một cô bé ngồi ở lề đường, run rẩy ôm người phụ nữ đã ngất lịm trong vòng tay. Cô bé ấy cũng có đôi mắt sáng, vừa yếu đuối vừa bướng bỉnh như thế.
Dụ Thần khẽ khép mắt, kìm lại cơn nhức nhối trong ngực. Không thể nào là cô ấy.
Buổi trưa, Trịnh Hân mời cô ăn cùng nhóm thư ký, nhưng An Nhi từ chối. Cô chỉ muốn ngồi yên để kiểm tra lại dữ liệu.
Đúng lúc đó, điện thoại rung lên — là mẹ cô gọi.
“An Nhi à, sáng nay bệnh viện gọi, nói mai phải đóng thêm tiền thuốc của ba con…”
Giọng mẹ run run khiến cô cắn chặt môi.
“Con biết rồi mẹ, con sẽ xoay được, mẹ đừng lo.”
Cô tắt máy, thở ra một hơi thật dài. Khi ngẩng lên, cô giật mình — Dụ Thần đứng bên cạnh, tựa người vào bàn làm việc, nhìn cô không nói.
“Xin lỗi… tôi không biết anh đã quay lại.”
“Không sao.” – giọng anh lạnh, nhưng ánh mắt thì khác.
Anh lặng lẽ đặt một phong bì nhỏ lên bàn: “Tiền tạm ứng tháng đầu. Phòng nhân sự quên chuyển. Cô cứ cầm trước.”
“Không cần… tôi có thể chờ đến kỳ lương.”
“Nhận đi.” – anh nói, giọng không cho phép từ chối.
Cô đành cúi đầu cảm ơn, lòng dấy lên cảm giác lạ — vừa biết ơn vừa không thoải mái.
Chiều, cuộc họp bắt đầu lúc ba giờ. Dụ Thần ngồi đầu bàn, lạnh lùng nghe các trưởng phòng báo cáo.
An Nhi ngồi ghi chép, chăm chú từng lời.
Bỗng một trưởng phòng nói lạc đề, nhầm số liệu. Dụ Thần lạnh giọng:
“Cô tính sai ba phần trăm doanh thu. Trong công ty này, một phần trăm cũng đủ khiến người khác mất việc.”
Không khí căng như dây đàn.
An Nhi cúi đầu, mồ hôi tay lạnh buốt. Cô hiểu vì sao mọi người sợ anh. Người đàn ông này không cần lớn tiếng – chỉ cần một ánh nhìn cũng đủ khiến ai đó muốn rút lui.
Khi cuộc họp kết thúc, mọi người vội vã rời đi, chỉ còn cô ở lại thu dọn giấy tờ. Dụ Thần đứng dậy, hỏi:
“Cô thấy thế nào?”
“Về… cuộc họp ạ?”
“Không. Về tôi.”
Câu hỏi đột ngột khiến cô sững người.
“Tôi… tôi nghĩ anh rất nghiêm túc.”
“Chỉ vậy thôi?”
“Còn… hơi đáng sợ.” – cô nói thật, rồi cắn môi, sợ mình lỡ lời.
Bất ngờ, khóe môi anh nhếch nhẹ – một nụ cười thoáng qua như bóng chớp, đủ để khiến không gian đổi sắc.
“Ít nhất cô cũng dám nói thật.”
Chiều muộn, trời đổ mưa. Tầng 28 nhìn xuống, cả thành phố như bị nuốt trong lớp khói xám.
An Nhi hoàn thành bảng báo cáo, mang đến bàn anh ký.
“Xong rồi ạ.”
Anh xem qua, im lặng hồi lâu.
“Cô trình bày sạch sẽ. Lần sau nhớ kiểm tra lại đơn vị, có một dòng thiếu ký hiệu phần trăm.”
“Vâng…” – cô đáp nhỏ, cúi đầu.
Dụ Thần gõ nhẹ bút, rồi nói:
“Mai đi cùng tôi đến buổi ký kết ở khách sạn Grand Palace. Chuẩn bị tài liệu từ tối nay, tôi không muốn chờ đợi.”
“Dạ, tôi sẽ chuẩn bị đầy đủ.”
Khi cô ra khỏi phòng, anh nhìn theo, ánh mắt sâu thẳm.
Có điều gì đó trong cách cô bước đi – dáng hơi nghiêng, bàn tay nắm tập hồ sơ sát ngực – khiến anh không thể rời mắt.
Tối, An Nhi về đến phòng trọ thì mưa càng nặng hạt. Cô mở máy tính, bắt đầu soạn tài liệu. Mắt cay xè, cổ tay mỏi nhừ, nhưng cô vẫn cố làm cho xong.
Giữa đêm, điện thoại báo tin nhắn:
Từ: Trần Dụ Thần
Đừng quên đem theo hợp đồng bản gốc. 8h sáng mai, xe sẽ đón trước cổng khu nhà.
Cô nhìn dòng tin nhắn, tim đập nhanh một cách kỳ lạ. Người đàn ông đó… thật ra là người như thế nào?
Cô gục đầu xuống bàn, thiếp đi trong tiếng mưa. Trong giấc ngủ mơ hồ, cô lại thấy ánh đèn xe chói lòa, tiếng hét, và bàn tay mạnh mẽ kéo cô ra khỏi dòng nước xoáy năm nào.
Người đàn ông ấy, cô chưa bao giờ thấy rõ mặt — chỉ nhớ duy nhất ánh mắt ấy: sâu, lạnh, và có gì đó như hứa hẹn.
Cùng lúc đó, trong căn hộ cao cấp tầng 40, Dụ Thần đứng bên cửa sổ, ly rượu trong tay phản chiếu ánh đèn đêm.
Anh mở ngăn kéo, lấy ra một tấm ảnh cũ. Trong ảnh là một cô bé mười lăm tuổi, ôm chặt một người phụ nữ bị thương.
Mưa trong ảnh giống hệt mưa ngoài trời.
Anh nhìn lâu, rồi khẽ nói:
“Lâm An Nhi… cuối cùng cũng tìm thấy em rồi sao?”
Ánh đèn thành phố nhòe đi trong mắt anh.
Không ai biết rằng, đằng sau vẻ lạnh lùng ấy là một bí mật đã ngủ yên suốt tám năm – một món nợ chưa bao giờ được nói thành lời.
Ngày đầu tiên cô bước vào thế giới của anh – cũng là ngày định mệnh bắt đầu lặp lại.