BÍ MẬT SAU GHẾ CUỐI

Chương 12: NHẬT KÝ TÌNH YÊU & CÁI TỦ SẮT BỊ KHÓA


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Thứ Ba.
Kamakura đón một buổi sáng âm u, mây phủ nhẹ, không mưa nhưng gió lại rít qua từng khe cửa lớp học như muốn kể chuyện.

Yuuichi ngồi sau ghế cuối, tay lật sách Lịch sử, đầu thì nhớ lại cảnh trong rạp phim hôm Chủ nhật. Không phải vì bộ phim, mà là vì nụ hôn.

Cậu mím môi, vẫn chưa tin là chuyện đó… thật sự đã xảy ra.

Airi bước vào lớp, vẫn với ruy băng đỏ trên tóc, tay cầm hộp cơm trưa và hai túi giấy nhỏ.

Cô ngồi xuống, cười tươi với cậu: “Tối qua có mơ gì không?”

Yuuichi giả vờ ngơ: “Mơ thấy lịch sử Nhật Bản thời Edo.”

“Xạo. Tôi mơ thấy cậu đỏ mặt trong rạp.”

“…Thật ra thì tôi chưa tỉnh khỏi mơ nữa.”

“Ủa, lãng mạn vậy?”

“Vì tôi sợ… hôm đó là mơ thật.”

Airi không đáp. Chỉ cười nhẹ, đưa cho cậu một túi giấy.

“Mang về nha. Bắp rang tôi mua thêm. Coi như ‘quà hậu hẹn hò’.”

Cậu cầm lấy. Nhìn cô. “Vậy đây là xác nhận chính thức?”

“Chính thức gì?”

“Hẹn hò.”

Cô gật. “Cũng không cần nói to. Nhưng trong lòng tôi đã ký hợp đồng rồi.”

“Không cần chữ ký hai bên à?”

“Cậu ký bằng nụ hôn rồi. Đủ hiệu lực.”

Yuuichi quay đi. Tim đập loạn.


Giờ ra chơi, Airi ra ngoài gặp bạn bên lớp B. Trước khi đi, cô để hộp cơm lên bàn cậu, nói như giao nhiệm vụ:

“Giữ giùm. Đừng ăn lén đó nha.”

“Tin tôi đi. Tôi đâu dám đụng đồ ăn chưa được phép.”

Cô đi mất, để lại chỗ trống cạnh cậu.
Nhưng cũng để lại... một tờ giấy nhỏ rơi từ trong túi áo khoác của cô.

Yuuichi nhặt lên. Là tờ note gấp làm tư, màu hồng nhạt, dòng chữ nguệch ngoạc:

"Sổ nhỏ để trong tủ cá nhân. Nhớ khóa lại! Không để ai đọc được!!

– A."

Cậu nhíu mày. “Sổ nhỏ gì?”

Đúng lúc đó, có tiếng giáo viên gọi lớp trưởng đi lấy tài liệu từ phòng hội đồng. Cậu đứng dậy theo phản xạ – và ánh mắt vô tình chạm vào tủ đựng đồ cá nhân phía cuối hành lang.

Tủ của Airi.

Cậu bước đến. Tủ... không khóa.

Yuuichi mở nhẹ ra. Bên trong là tập vở, hộp bút... và một cuốn sổ tay da màu đỏ, nhỏ hơn lòng bàn tay, có quai cài nhưng không khóa.

Trên bìa viết: “NHẬT KÝ TRÁI TIM – TUYỆT MẬT”

Cậu chần chừ.

“Không nên đọc…”

Nhưng tay vẫn... mở ra.

Trang đầu tiên:

“Ngày 12/4 – Hôm nay chuyển đến Kamakura Kita. Ghế cuối lớp là một bạn trai trông có vẻ lạnh lùng. Không biết tên, nhưng có đôi mắt buồn. Gọi là Cậu Bạn Ghế Cuối tạm thời vậy.”

Yuuichi khựng lại.

Cậu lật tiếp.

“Ngày 17/4 – Cậu ấy vẫn không nói chuyện nhiều. Nhưng mình bắt được khoảnh khắc cậu ấy mỉm cười khi nhìn ra cửa sổ. Có gì đó khiến mình tò mò.”

“Ngày 20/4 – Mình cố tình hỏi mượn bút để nói chuyện. Cậu ấy đưa mà không nhìn mình. Cảm giác giống như đang chơi trốn tìm vậy.”

Yuuichi ngẩn người.

Mỗi trang là một dòng ghi chép – không dài, không khoa trương. Nhưng đều xoay quanh một nhân vật.

Cậu.

“Ngày 5/5 – Cậu ấy giúp mình nhặt đồ rơi mà không nói một câu. Nhưng ánh mắt dịu đi một chút. Có thể hôm nay là ngày ấm áp.”

“Ngày 8/5 – Mình thấy cậu ấy nhìn mình lúc mình ngủ gục. Cậu tưởng mình không biết chứ gì?”

“Ngày 14/5 – Mình mơ thấy cậu ấy đưa mình đi học bằng xe đạp. Không rõ mặt, nhưng mình biết là cậu.”

Cậu hít nhẹ một hơi.

“Ngày 20/5 – Cậu ấy ngồi kế bên mình khi mình buồn. Không hỏi gì, nhưng mình thấy bình yên.”

“Ngày 25/5 – Mình nghĩ… mình thích cậu ấy.”

“Ngày 27/5 – Không nghĩ nữa. Là chắc rồi.”

Cậu ngồi xuống ghế bên tủ, mắt vẫn nhìn cuốn sổ.

Từng dòng chữ là từng bước chân âm thầm Airi đã đi, từ ngày cô bước vào lớp… cho đến ngày họ ngồi bên nhau trong rạp phim.

Không phô trương, không ồn ào.

Chỉ là một trái tim con gái… đang yêu.

Cậu khép sổ lại, đặt lại đúng vị trí, đóng tủ cẩn thận – và lần này… cẩn thận khóa chốt bằng mã số.
Rồi cậu trở lại lớp, ngồi yên.

Một lúc sau, Airi quay lại.

“Ơ, cậu vẫn còn sống à?”

“Tại sao tôi phải chết?”

“Không biết. Chỉ thấy ai đó ngồi im như tượng.”

“Chắc vì… đang suy nghĩ.”

“Về gì?”

Yuuichi quay sang, nhìn thẳng vào mắt cô.

“Về những điều mà tôi chưa bao giờ nói với cậu. Nhưng cậu lại ghi hết vào sổ.”

Airi khựng lại. “Hả? Cậu… sao biết?”

“Vì cậu làm rơi tờ giấy ‘tuyệt mật’. Và vì tủ cậu... không khóa.”

Mắt cô trợn tròn.

“Cậu… CẬU ĐỌC RỒI À?!”

“Không.”

“Thật không?”

“…Chỉ đọc vài trang.”

“Trời đất ơi…”

Cô úp mặt xuống bàn. “Tôi chết rồi…”

Yuuichi đặt tay lên đầu cô.

“Tôi đọc rồi. Và... tôi thấy mình thật may mắn.”

Airi ngẩng lên.

“Vì sao?”

“Vì có một người con gái, từ ngày đầu tiên, đã lặng lẽ để ý, đã quan sát tôi, và... đã ghi lại tất cả những khoảnh khắc tôi tưởng không ai thấy.”

Cô đỏ mặt. “Vậy cậu có thấy xấu hổ không?”

“Không.”

“Thật không?”

“Vì tôi cũng có một cuốn sổ như vậy.”

Airi tròn mắt.

“Ghi gì trong đó?”

“Không phải chữ. Mà là ánh mắt, là hành động, là tất cả những lần cậu mỉm cười, khóc, ngủ gục, thở dài… mà tôi đã ghi lại trong tim.”

Cô không nói gì. Chỉ cầm tay cậu, siết nhẹ.

“Nếu mai này tôi viết tiếp…”

“Thì tôi cũng sẽ đọc tiếp.”

Airi bật cười. “Nhớ khoá tủ giùm tôi.”

“Yên tâm. Tôi đã thay mã số rồi.”

“CÁI GÌ?!”

Cả lớp ngoái lại nhìn.

Airi đỏ mặt, đấm nhẹ vào vai cậu.

“Lần sau muốn đọc nhật ký người ta thì xin phép nha!”

“Tôi không đọc trộm. Tôi được ‘mời đọc’ mà.”

“Tự mời tự duyệt hả?!”

“Ừ. Vì tôi là người giữ chìa khóa trái tim cậu mà.”

Airi không đáp. Nhưng mắt cô... lấp lánh.

Ngoài cửa sổ, nắng bắt đầu ló ra khỏi mây. Và trong lớp 2-A, có hai học sinh – một người lỡ đọc nhật ký, và một người lỡ viết quá nhiều – đang ngồi cạnh nhau, cười nghiêng ngả.

Và dù nhật ký có bị khóa, trái tim thì không.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!