BÍ MẬT SAU GHẾ CUỐI

Chương 11: HẸN HÒ LẦN ĐẦU & NỤ HÔN TRONG RẠP PHIM TRỐNG


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Chủ nhật.

Một ngày trời đẹp đến mức báo thời tiết phải dùng biểu tượng mặt trời tỏa sáng ba tia – điều hiếm hoi vào mùa xuân ở Kamakura. Mặt trời không gắt, gió thổi mát, hoa anh đào còn rụng nhẹ, và dĩ nhiên… là ngày không có bài kiểm tra.

Yuuichi đang ngồi đọc sách thì điện thoại rung lên một tin nhắn.

Airi: “Chiều nay có rảnh không?”
Airi: “Đừng nói bận nha!”
Airi: “Tui mua được 2 vé xem phim rồi đó!”

Cậu nhìn tin nhắn, tim đập nhẹ.

Đây có được xem là… hẹn hò?

Cậu gõ trả lời.

“Phim gì?”
“Mấy phim siêu anh hùng tớ không rành lắm.”

Airi: “Không phải siêu anh hùng.”
Airi: “Phim tình cảm! Hàn Quốc đó nha!”

“...Thế còn đáng sợ hơn siêu anh hùng.”

Airi: “Sợ gì? Ngồi kế tui là hết sợ liền!”
Airi: “Rạp gần ga Kamakura. 15h chiếu nha. Nhớ tới sớm!”

Yuuichi nhìn đồng hồ. 13:30.

Cậu thở ra, đứng dậy, mở tủ đồ. Đúng lúc mẹ cậu bước ngang, liếc vào phòng.

“Mặc áo sơ mi trắng đi, nhìn đàng hoàng hơn.”

Yuuichi quay lại. “Con đi chơi với bạn học thôi mà.”

Mẹ cười nhẹ. “Bạn học mà dặn đến sớm, nhắn 3 tin liền… là không bình thường rồi con trai.”

Cậu không trả lời. Nhưng má đỏ lên.


Khi cậu đến trước rạp phim, Airi đã đứng đợi. Cô mặc váy xòe kèm áo khoác mỏng, tóc buộc một nửa, nhìn như nữ chính phim học đường bước ra từ poster.

“Cậu tới đúng giờ ghê!” – cô nói, mắt sáng rỡ.

“Có người dọa dẫm ba tin nhắn, tôi không dám trễ.”

Cô phì cười. “Vậy thì được thưởng. Cầm lấy.”

Cô đưa cho cậu một bịch bánh bắp rang vị caramel.

“Chưa vô rạp mà?”

“Thưởng trước. Để vào khỏi đói giữa chừng.”

Cả hai đi vào. Rạp khá vắng – đúng hơn là… vắng đến đáng sợ. Chỉ có một cặp đôi già đang ngồi dãy đầu, và hai người nhân viên phía quầy vé.

“Phim này flop hả?” – Yuuichi hỏi nhỏ.

Airi cười khúc khích. “Không đâu. Họ chiếu lại bản cũ, chỉ fan ruột mới coi.”

“Và cậu là fan ruột?”

“Không. Mà… chỉ muốn rạp vắng thôi.”

Cậu quay sang. “Cậu cố tình chọn phim này?”

Cô gật nhẹ. “Cậu tưởng tôi sẽ rủ đi xem phim đông người để bị chia cách à?”

Yuuichi im lặng. Mặt nóng hơn bánh bắp rang.

Họ chọn dãy giữa, hàng ghế số 7 – không quá gần màn hình, cũng không quá xa. Ghế ngồi êm, ánh đèn mờ dần. Trên màn ảnh, phim bắt đầu – một câu chuyện tình mùa đông ở Seoul, có tuyết, có xe buýt, có những cảnh quay chậm dài hơn ba giây.

Yuuichi nhìn chằm chằm vào màn hình. Nhưng thật ra… mắt liếc sang Airi mỗi vài phút.

Cô ngồi ngay bên, không ăn bắp rang, không xem thoại, mà nhìn chăm chăm màn hình, ánh sáng hắt lên mặt làm rõ hàng mi cong và bờ môi khẽ mím.

Đến cảnh nhân vật chính nắm tay nhau lần đầu, Airi bỗng nghiêng người.

“Cậu từng nắm tay ai chưa?”

Yuuichi ngơ ra. “Hả?”

“Chưa từng?”

“…Chắc là chưa.”

“Muốn thử không?”

“…Ngay bây giờ á?”

“Không. Khi nào cậu muốn.”

“Thì…”

“Bây giờ cũng được.”

Airi chìa tay qua, nhẹ nhàng, không áp lực. Yuuichi chần chừ, rồi đặt tay lên tay cô.

Ấm. Và mềm.

Tay cô nhỏ hơn tay cậu, nhưng lại chủ động siết nhẹ – như thể đã nắm quen rồi.

Trong phim, nhân vật chính hôn nhau trong xe buýt.

Airi thì thầm: “Cảnh này lãng mạn ghê.”

Yuuichi gật nhẹ. Tim đập như trống lễ hội.

Cô quay sang nhìn cậu.

“Cậu nghĩ nếu… trong rạp không có ai, người ta sẽ hôn nhau thật chứ?”

Cậu nuốt nước bọt. “Chắc... có.”

“Vậy bây giờ cũng không có ai nè.”

Yuuichi quay lại, đối mặt cô.

Gần.

Rất gần.

“Cậu đang... nói tôi hôn cậu?”

“Không. Tôi đang hỏi cậu có muốn hôn không.”

“…Khác gì nhau?”

“Khác. Vì người chủ động không phải tôi.”

Cậu nhìn vào mắt cô. Trong ánh sáng nhấp nháy từ màn hình, đôi mắt ấy vừa dịu dàng, vừa tinh nghịch.

Yuuichi hít nhẹ một hơi. Rồi khẽ nghiêng người.
Chạm vào má cô.

Rồi... môi.

Là một nụ hôn rất nhẹ, không dài, không điện ảnh. Nhưng đủ để cả hai khựng lại vài giây sau đó, không ai nói gì.

Airi thì thầm: “Cậu vừa... thật sự làm rồi đó.”

“Cậu bảo tôi chủ động.”

“Ừ. Nhưng tôi không nghĩ cậu dám.”

“Thì tôi cũng không nghĩ… cậu sẽ đưa tay trước.”

Cô bật cười, gác đầu nhẹ lên vai cậu. “Tôi thích cậu.”

Yuuichi đáp khẽ. “Tôi biết.”

“Biết hồi nào?”

“Từ lúc cậu rủ tôi đi xem phim flop.”


Ra khỏi rạp, trời sắp tối. Ánh hoàng hôn đổ xuống phố, tạo bóng dài cho từng bước chân.

“Đi ăn gì không?” – Airi hỏi.

“Cậu ăn được gì sau khi hôn người ta?”

Cô đỏ mặt. “Cậu là người hôn trước nha!”

“Nhưng là cậu khơi chuyện!”

“Thì… tôi đâu nói tôi không thích!”

“Vậy là thích?”

“Quá thích.”

Yuuichi mỉm cười. Cậu siết tay cô chặt hơn, không nói thêm gì. Nhưng trong lòng… vang lên bài nhạc từ bộ phim – không lời, không hát, nhưng đầy cảm xúc.

Và trong ánh chiều tàn dần, có hai học sinh, tay trong tay, đi chậm trên đường phố cổ Kamakura.

Không cần ai xếp hạng. Không cần ai công nhận.

Vì chỉ cần nhìn nhau – họ biết… mình là hạng mục quan trọng nhất trong tim đối phương.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!