bí mật sau máy photocopy

Chương 10: Minh Hoàng Bất Ngờ và Nút Thắt Liên Kết


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh Hoàng đọc đi đọc lại tin nhắn của Văn Hùng. Những bức ảnh chụp lén Lan Anh cùng lá thư nặc danh với dòng chữ "Thiết bị bảo mật đã bị xâm nhập" và lời cảnh báo "Đừng tin vào những gì bạn thấy. Kẻ thù của bạn đang ở rất gần" cứ xoáy sâu vào tâm trí anh. Mọi thứ đang kết nối lại với nhau, tạo thành một bức tranh đáng sợ hơn anh tưởng.

Anh lập tức gọi điện cho Văn Hùng. "Em đã xem những bức ảnh và lá thư nặc danh. Em có thể tìm hiểu xem ai là người đã gửi lá thư đó không? Và quan trọng hơn, em có thể xác định địa chỉ IP lạ đó có liên quan đến Văn Tín không?"

"Em đang cố gắng đây, anh Hoàng. Địa chỉ IP đó đã bị che giấu rất kỹ, nhưng em sẽ không bỏ cuộc," Văn Hùng đáp, giọng đầy quyết tâm. "Còn về những bức ảnh, em nghĩ chúng ta nên đề phòng ông Trọng. Rõ ràng ông ta đang có ý đồ xấu với Lan Anh."

Minh Hoàng cúp máy, lòng anh nặng trĩu. Ông Trọng, Văn Tín, Lan Anh, và cả cái chết của Ngọc Anh 5 năm trước. Tất cả đang liên kết lại một cách đáng sợ.

Anh nhìn về phía bàn làm việc của Lan Anh. Cô đang tập trung vào máy tính, vẻ mặt vẫn còn chút lo lắng. Minh Hoàng cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ muốn bảo vệ cô, dù trong lòng anh vẫn còn chút nghi ngờ về vai trò của cô trong mọi chuyện. Anh biết, nếu Lan Anh thực sự là nạn nhân, cô đang gặp nguy hiểm lớn.

Minh Hoàng quyết định sẽ đối phó với ông Trọng trước. Anh cần biết chính xác mục đích của ông ta khi theo dõi Lan Anh và thu thập những bức ảnh đó.

Chiều hôm đó, Minh Hoàng hẹn gặp ông Trọng tại một quán cà phê bên ngoài công ty. Ông Trọng đến đúng giờ, vẻ mặt tươi cười như không có chuyện gì xảy ra.

"Có chuyện gì mà cậu lại muốn gặp riêng tôi thế, Minh Hoàng?" Ông Trọng hỏi, nhấp một ngụm cà phê.

Minh Hoàng đặt thẳng vấn đề. "Ông Trọng, tôi biết ông đang bí mật theo dõi Lan Anh, và ông đang giữ những bức ảnh của cô ấy."

Nụ cười trên môi ông Trọng tắt hẳn. Khuôn mặt ông ta biến sắc. "Cậu đang nói cái quái gì vậy? Tôi không hiểu."

"Đừng giả vờ nữa, Trọng. Tôi có bằng chứng. Tôi biết ông đã tải một tệp tin lạ từ máy photocopy vào USB của mình. Và tôi cũng biết ông đã liên tục theo dõi Lan Anh," Minh Hoàng nói, giọng đầy uy lực.

Ông Trọng im lặng một lúc, rồi đột nhiên bật cười phá lên. "Hóa ra cậu cũng không phải dạng vừa nhỉ, Minh Hoàng. Đúng là Giám đốc Sáng tạo có khác." Ông ta ngừng cười, ánh mắt trở nên sắc lạnh. "Được thôi, tôi thừa nhận. Tôi đang theo dõi cô ta."

Minh Hoàng nhíu mày. "Tại sao? Và những bức ảnh đó sẽ được dùng vào mục đích gì?"

"Để phục vụ cho mục đích của tôi thôi," ông Trọng nhếch mép. "Lan Anh, cô ta không đơn giản như cậu nghĩ đâu. Cậu có biết cô ta đang tiếp xúc với ai không? Giám đốc Marketing của công ty K.O.I – Tùng Lâm, đối thủ lớn nhất của chúng ta đấy."

"Tôi biết điều đó," Minh Hoàng đáp, giữ vững sự điềm tĩnh. "Nhưng điều đó không có nghĩa là cô ấy là gián điệp. Cô ấy là bạn học cũ của Tùng Lâm."

"Bạn học cũ?" Ông Trọng cười khẩy. "Minh Hoàng, cậu quá ngây thơ rồi. Trong kinh doanh, không có tình bạn. Chỉ có lợi ích thôi. Tôi nghi ngờ cô ta đang tuồn thông tin ra ngoài cho đối thủ. Và những bức ảnh đó, là bằng chứng của tôi."

Minh Hoàng cảm thấy khó chịu. Dù đã nghi ngờ Lan Anh, nhưng nghe những lời buộc tội trắng trợn từ ông Trọng vẫn khiến anh tức giận. "Ông muốn dùng những bức ảnh đó để hạ bệ Lan Anh, và cả phòng Sáng Tạo, đúng không? Để dễ dàng chiếm lấy dự án 'Khởi nguồn'?"

Ông Trọng không phủ nhận, chỉ nhún vai. "Trong cuộc chiến này, ai thắng người đó có quyền. Cậu nghĩ mình có thể giữ được Lan Anh trong công ty khi tôi tung những bằng chứng này ra sao? Cô ta sẽ bị sa thải, và phòng Sáng Tạo của cậu cũng sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng."

Minh Hoàng nhìn thẳng vào mắt ông Trọng. "Ông không thể làm điều đó. Tôi sẽ không để ông hủy hoại sự nghiệp của một người vô tội."

"Vô tội ư?" Ông Trọng bật cười lớn. "Minh Hoàng, đừng tỏ ra cao thượng nữa. Tôi biết cậu cũng có ý đồ với cô ta mà thôi. Chẳng phải cậu cũng là một tay 'sát gái' có tiếng ở công ty sao?"

Lời nói của ông Trọng như một nhát dao đâm thẳng vào Minh Hoàng. Anh tức giận nắm chặt tay. Nhưng anh cố gắng kiềm chế. Anh biết, cãi vã với ông Trọng bây giờ không giải quyết được vấn đề. Anh cần phải tìm ra sự thật về Lan Anh và vụ án Ngọc Anh trước khi mọi chuyện vượt quá tầm kiểm soát.

"Ông Trọng, tôi sẽ không để ông yên nếu ông dám làm hại Lan Anh," Minh Hoàng nói, giọng trầm và đầy đe dọa. Anh đứng dậy, quay lưng bước đi.

Ông Trọng nhìn theo bóng lưng của Minh Hoàng, nụ cười nhếch mép hiện rõ trên môi. "Để xem cậu sẽ làm gì, Minh Hoàng. Cuộc chơi này, chưa biết ai là người chiến thắng đâu."

Trên đường trở về công ty, Minh Hoàng nhận được một cuộc gọi. Là Văn Hùng.

"Anh Hoàng, em đã tìm thấy một mối liên hệ. Cái địa chỉ IP lạ đó... nó có liên quan đến một công ty chuyên về công nghệ bảo mật tên là 'An Toàn Số'. Và giám đốc kỹ thuật của công ty đó... là Văn Tín!"

Tin tức từ Văn Hùng như một cú sét đánh ngang tai Minh Hoàng. Văn Tín! Người quản lý dự án công nghệ bảo mật của công ty Ý Tưởng Mới, nơi Ngọc Anh đã chết. Và giờ anh ta lại là giám đốc kỹ thuật của một công ty bảo mật khác, với địa chỉ IP lạ xâm nhập vào hệ thống của Sáng Tạo Vô Cực.

Mọi thứ dần trở nên rõ ràng. Chiếc móc khóa, cái chết của Ngọc Anh, bản hợp đồng "biến mất", và giờ là sự xuất hiện của Văn Tín. Tất cả không phải là ngẫu nhiên. Có một âm mưu lớn đang diễn ra, và Lan Anh đang ở trung tâm của nó. Liệu cô là nạn nhân bị lợi dụng, hay là một phần của kế hoạch lớn hơn?

Minh Hoàng siết chặt điện thoại. Anh biết, anh đang đứng trước một thử thách lớn nhất trong sự nghiệp của mình, và có lẽ, cả cuộc đời mình.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×