bí mật sau máy photocopy

Chương 7: Cuộc Đối Chất Thầm Lặng và Bóng Ma Từ Quá Khứ


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Tin nhắn của Văn Hùng về tài khoản email ẩn danh và hành động chụp ảnh của Lan Anh khiến Minh Hoàng không thể ngồi yên. Anh biết mình cần phải hành động, nhưng phải thật khéo léo. Một động thái sai lầm có thể khiến mọi thứ đổ bể, hoặc tệ hơn, đẩy Lan Anh vào nguy hiểm nếu cô thực sự là nạn nhân.

Anh quyết định không đối chất trực tiếp với Lan Anh ngay lập tức. Thay vào đó, anh sẽ thử dò hỏi cô một cách gián tiếp, đồng thời tiếp tục điều tra về tài khoản email ẩn danh và địa chỉ IP lạ.

Buổi chiều hôm đó, Minh Hoàng gọi Lan Anh vào phòng làm việc của mình, với lý do thảo luận về một ý tưởng mới cho dự án "Khởi nguồn". Lan Anh bước vào, vẻ mặt hơi căng thẳng. Cô cảm nhận được sự khác lạ trong ánh mắt của Minh Hoàng, không còn sự thân thiện như ban đầu mà thay vào đó là một sự dò xét khó hiểu.

"Lan Anh, em thấy ý tưởng này thế nào?" Minh Hoàng đưa cho cô một bản phác thảo. Anh cố gắng giữ giọng bình thường nhất có thể.

Lan Anh chăm chú đọc, rồi đưa ra vài nhận xét chuyên nghiệp. Cô thực sự có năng lực, điều đó khiến Minh Hoàng càng thêm bối rối. Một người tài năng như vậy, liệu có thể là kẻ phản bội?

"À, nhân tiện," Minh Hoàng nói, giả vờ như chợt nhớ ra. "Hôm qua anh thấy em ra ban công chụp ảnh gì đó. Em chụp ảnh tài liệu à? Có cần anh gửi file mềm cho tiện không?"

Lan Anh giật mình. Cô không ngờ Minh Hoàng lại để ý đến hành động đó của mình. Khuôn mặt cô thoáng chút búng báng. "À... vâng, em chỉ muốn lưu lại mấy thông báo quan trọng thôi ạ. Em sợ quên."

"Vậy sao em không dùng điện thoại công ty để chụp? Hoặc nhờ IT gửi file? Chụp bằng điện thoại cá nhân có vẻ không được bảo mật cho lắm, đặc biệt là với những tài liệu liên quan đến dự án lớn như 'Khởi nguồn'," Minh Hoàng nói, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào cô.

Lan Anh cúi gằm mặt. "Em... em xin lỗi ạ. Em không nghĩ nhiều. Lần sau em sẽ cẩn thận hơn."

Minh Hoàng không nói gì thêm, chỉ gật đầu. Anh biết cô đang nói dối. Việc chụp ảnh tài liệu công ty bằng điện thoại cá nhân, đặc biệt là những tài liệu liên quan đến dự án mật, là một điều cấm kỵ. Nhưng anh cũng không thể ép cô thừa nhận ngay lập tức. Cuộc đối chất thầm lặng kết thúc, để lại trong lòng cả hai những nghi ngờ và sự khó xử.

Trong khi đó, Văn Hùng vẫn đang miệt mài với chiếc máy tính của mình. Anh đã cố gắng giải mã tệp đính kèm trong email ẩn danh. Sau nhiều nỗ lực, cuối cùng anh cũng thành công. Tệp đính kèm đó là một bản sao chép sơ bộ của bản hợp đồng "Khởi nguồn", nhưng với một vài điều khoản đã bị thay đổi, có lợi hơn cho đối thủ. Và quan trọng hơn, dưới cùng của bản sao chép đó, có một dòng chữ nhỏ, được in mờ: "Gửi từ địa chỉ IP: [địa chỉ IP lạ mà Văn Hùng đã phát hiện]".

Văn Hùng cảm thấy lạnh sống lưng. Điều này có nghĩa là kẻ nào đó đã lấy được bản hợp đồng, chỉnh sửa nó, và gửi đi cho bên ngoài. Nhưng ai? Và tại sao lại là bản sao chép sơ bộ, chứ không phải bản chính thức?

Khi anh đang suy nghĩ, một bóng dáng quen thuộc xuất hiện. Đó là Hải "Bựa", anh chàng thiết kế chuyên gia "cà khịa" và tấu hài của phòng Sáng Tạo. Hải "Bựa" nổi tiếng với khả năng "đánh hơi" drama và những câu chuyện phiếm.

"Ê Văn Hùng, làm gì mà mặt mày căng thẳng thế? Lại có 'bug' gì to lắm à?" Hải "Bựa" hỏi, giọng trêu chọc.

Văn Hùng không trả lời, vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình. Hải "Bựa" tò mò nhìn theo. "Cái gì đây? Email lạ hoắc à? Mà sao lại có cái bản hợp đồng của Thiên Phú ở đây? Này, đây là tài liệu mật mà!"

Văn Hùng giật mình, vội vàng tắt màn hình. "Không có gì đâu. Mày đừng có tò mò linh tinh."

Hải "Bựa" nhún vai. "Làm gì mà căng. Mà này, tao nghe nói dạo này ông Trọng bên Marketing hay đi sớm về khuya lắm. Mà cứ mỗi lần ổng về khuya là y như rằng sáng hôm sau máy photocopy lại có vấn đề. Lạ ghê ha."

Lời nói của Hải "Bựa" tưởng chừng vô nghĩa, nhưng lại khiến Văn Hùng chú ý. Ông Trọng? Và máy photocopy? Anh nhớ lại lời chị Thoa về cô Hằng "nội gián" và việc cô ta xuất hiện gần máy photocopy vào sáng sớm. Liệu có sự liên kết nào giữa ông Trọng và cô Hằng?

Văn Hùng quyết định sẽ bí mật theo dõi ông Trọng. Anh cần tìm thêm bằng chứng để xác nhận nghi ngờ của mình.

Trong khi đó, Minh Hoàng đang ngồi trong phòng làm việc, cố gắng xâu chuỗi các sự kiện. Lan Anh có mối quan hệ với Tùng Lâm, cô chụp ảnh tài liệu nội bộ, và giờ là tài khoản email ẩn danh gửi đi bản hợp đồng bị chỉnh sửa. Mọi mũi nhọn đều đang chĩa về phía Lan Anh. Nhưng trực giác của anh lại mách bảo rằng có điều gì đó không đúng. Lan Anh trông quá ngây thơ, quá bối rối để có thể là một kẻ gián điệp chuyên nghiệp.

Đột nhiên, một ý nghĩ lóe lên trong đầu Minh Hoàng. Anh nhớ lại một vụ án mạng bí ẩn xảy ra cách đây vài năm, liên quan đến một công ty quảng cáo khác. Kẻ chủ mưu đã lợi dụng một nhân viên mới, ngây thơ để thực hiện hành vi phạm tội của mình. Liệu Lan Anh có đang bị lợi dụng?

Minh Hoàng mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy ra một tập hồ sơ cũ. Đó là hồ sơ về vụ án mạng năm xưa. Anh lật từng trang, ánh mắt dừng lại ở một bức ảnh. Đó là bức ảnh của nạn nhân, một cô gái trẻ, cũng có vẻ ngoài ngây thơ, và cũng là một nhân viên mới.

Bỗng nhiên, một chi tiết nhỏ trong bức ảnh khiến Minh Hoàng giật mình. Trên bàn làm việc của nạn nhân, có một chiếc móc khóa nhỏ hình chiếc máy photocopy. Chiếc móc khóa đó, trông rất giống với chiếc móc khóa mà Lan Anh đang đeo trên chùm chìa khóa của mình.

Minh Hoàng cảm thấy lạnh sống lưng. Đây chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên, hay là một dấu hiệu đáng sợ? Liệu có một bóng ma từ quá khứ đang trở lại, và Lan Anh đang vô tình bị cuốn vào một âm mưu nguy hiểm hơn anh tưởng rất nhiều?


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×