Bí mật tình yêu phố Angel

Chương 33: Chương 2 Tập 6:


trước sau

Q.6 - Chương 2: Cú lội ngược dòng ngoạn mục của công chúa Hựu Tuệ
Địađiểm: 

NhàTô Hựu Tuệ; phố angel 

Sânvận động trường cấp III Sùng Dương; 

Kháchsạn năm sao, thành phố Milan 

Nhânvật: 

TôHựu Tuệ : nữ sinh lớp 11 trường cấp III Minh Đức 

BạchTô Cơ : nt 

KimNguyệt Dạ : nam sinh lớp 11 trường cấp III Sùng Dương 

LăngThần Huyền : nt 

LýTriết Vũ : nt 

NgàiNhã Văn: trợ lí chủ tịch trường cấp III Minh Dương cũ 

BạchNgửng : hiệu trưởng trường cấp III Minh Đức 

ThôiKhởi Thánh : hiệu trưởng trường cấp III Sùng Dương 

 

Khà khà khà… 

Ta chính là công chua Minh Đức bất khảchiến bại 

Biết sự lợi hại của ta chưa? 

Hu hu… 

Nhưng thượng đế ơi, 

Minh Đức thua mất rồi… 

 

ONE

Sauhai ngày chuẩn bị kịch liệt, danh sách thi đồng diễn thể dục đã nằm gọn trongtay tôi. Những điểm cần lưu ý khi luyện tập tôi cũng đã ghi rõ trong đầu. đâylà lần đầu tiên diễn tập chính thức, Tô Hựu Tuệ, cố lên… 

\\\"các bạn có tên sau đây xin tập trung dưới sân vận động trong vòng 10 phút. Hômnay chúng ta sẽ bắt đầu buổi diễn tập để chuẩn bị cho hội thi đồng diễn thể dụctoàn thành phố được tổ chức mỗi năm một lần.\\\" 

\\\"Trương Đình Đình, Lý Tiểu Nhiên, Dư Việt…\\\" 

Tôiđã thay song bộ quần áo thể thao, tay cầm danh sách luyện tập. đứng trên sânvận động nghe tiến loa truyền thanh, lòng tôi bỗng dộn lên cảm giác rộn rang.Hơ hơ hơ, mở to mắt ra mà xem bản lĩnh của công chúa Minh Đức này! 

Nhưng10 phút sau… 

Sânvận động vắng teo, đừng nói đến người mà ngay cả bong ma cũng chẳng có. 

Mườiphút nữa trôi qua… 

Sânvận động cũng chỉ có mình tôi đứng ngẩn tò te trên bục trỉ huy… 

Tôicầm micro đứng trên bục trỉ huy đờ người ra, nhìn sân vận động im ắng đến mứcnghe được cả tiếng ruồi bay qua. 

Ngườiđâu? Không có một ai cả! quá quắt thật! 

\\\"Tô…Tô Hựu Tuệ!\\\" 

Khitôi nổi giận đùng đùng sắp lẳng cái micro trong tay đi như lẳng một trái lừuđạn thì sau lưng có tiếng bước chân vội vã tiến lại gần. 

Hơ! chẳng nhẽ kẻ cho tôi leo cây bỗng dưng thức tỉnh lương tâm? Tôi sung sướngquay người lại. 

\\\"mọi người…mọi người muốn nhờ tôi dến xin phép nghỉ!\\\" một nam sinh dángngười gầy nhom, nói không ra hơi, đứng trước mặt tôi lắp ba lắp bắp. 

Thằngtra này nói gì cơ? Xin phép nghỉ á? 

\\\"tôi…tôi còn có chút việc, tôi…tôi đi trước đây!\\\" 

\\\"đợi đã…\\\" tôi chưa nói dứt lời thì thằng cha đó đã không thấy tăm hơiđâu… 

Ứcchết mất! lũ người này quá đáng thật! tôi điên tiết xắn tay áo lên, sốt ruộtđứng trên bục chỉ huy.

\\\"hàhà hà, hoa khôi Minh Đức vẫn chưa chịu rút lui cơ à?\\\" 

Hừ…dọngthằng cha nào mà nghe chói tai thế nhỉ? 

\\\"LăngThần Huyền, là cậu bày ra cái trò quỷ này đúng không? Cậu muốn gì đây?\\\" tôitức quá, hét lên như muốn vỡ ống họng. 

\\\"tôi chỉ muốn xem học sinh trương Sùng Dương rốt cuộc nghe lời thiên vươngtrường Sùng Dương hay nghe lời một con nhỏ vắt mũi chưa sạch? Hahà!\\\" 

Gru!Thằng cha khỉ ngố Lăng Thần Huyền kia! Ta không nện cho ngươi một trận thìngươi tưởng ta là mèo cụp đuôi hả? gru! Tức quá đi mất! 

\\\"đưa micro cho tôi!\\\" Lý Triết Vũ đi theo sau, mặt lạnh tanh nhìn tên khỉngố Lăng Thần Huyền, rồi lấu cái micro trên tay tôi. 

Nhìnkhuôn mặt vô cảm cua Lý Triết Vũ , tôi bỗng nhớ lại \\\" nhóm ba người\\\"duy nhất trên lầu vọng tinh, tim bỗng thấp tha thấp thỏm. Tôi…tôi thấy ngạiquá… 

\\\"các bạn xin hãy chú ý! Tôi là Lý Triết Vũ,ba phút sau tôi không muốn thấy bạnnào vắng mặt trên sân vận động hết, thế nhá!\\\" 

LýTriết Vũ nói xong mỉn cười nhìn tôi, trả micro lại, rồi không nói thêm lời nàonữa. 

\\\"vũ,sao cậy lại giúp con nhỏ đó? Tôi gọi cậu đến để xem trò vui cơ mà!\\\" LăngThần Huyền bất mãn, nhảy dựng lên. 

\\\"Huyền! Hựu Tuệ đang giúp trường Sùng Dương chúng ta luyện tập, cậu muốn trườngta thua sao?\\\" Lý Triết Vũ nghiêm nghị hỏi thẳng Lăng Thần Huyền. 

LăngThần Huyền bĩu môi, tức tối ra mặt. tên khỉ ngố đó đút tay vào túi quần, cứnghàm không nói được câu nào. 

\\\"biết rồi, thật không hiểu cậu và Dạ đang nghĩ gì nữa! mỗi lần có việc gì dínhđến con nhỏ này là y răng hai cậu cứ bênh nó chằm chằm! vô vị…\\\" 

Thằngcha Lăng Thần Huyền này đúng là mầm họa mà! Hắn vừa mới buông một câu mà chúngngay tim đen cưa Lý Triết Vũ. Híc, mặt Vũ tím bầm lại kìa! 

Rầmrầm rầm…

Đúnglúc tôi và Lý Triết Vũ đang thấy khó sử thì từ cuối phòng học có một chuỗi âmthanh to tổ chảng dội đến tai. 

Ủa…có chuyện gì vậy? động đất chăng? Tôi lo lắng quay đầu lại nhìn xem. Trời đất!bụi bay mù mịt! hay là bão cát? 

Í!Không phải …hình như là… hình như là… học sinh trường Sùng Dương… 

Bọnhọ như bị quái thú truy sát. Mặt mũi ai nấy đều cắt không còn giọt máu, cuốngcuồng chạy vội ra sân vận động. cái tên gầy nhom đến xin phép cho mọi ngườinghỉ lúc nãy nhanh chân chạy đứng đầu. 

Từlúc Lý Triết Vũ nói trên loa đến giờ vẫn chưa đến ba phút, ấy thế mà trên sânvận động đã chật cứng người. 

Ôi,sợ toát mồ hôi hột… Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương quả là danh bất hưtruyền! 

\\\"cảm ơn cậu, Lý Triết Vũ…\\\" tôi cảm kích quay đầu lại nhưng chỉ thấy bóng LýTriết Vũ đã đi khuất. 

Cậuấy vẫn chưa tha thứ cho tôi sao? ừm…tâm trạng tôi càng lúc càng nặng nề… 

\\\"connhỏ Tô Hựu Tuệ này tài thiệt!\\\" 

\\\"ờha, không hiểu sao cả Vũ và Huyền đều hùa vào giúp nhỏ ta! Chẳng nhẽ Tam ĐạiThiên Vương trường Sùng Dương đều bị nhỏ ta bỏ bùa mê thuốc lú rồisao?\\\" 

Tiếngbàn tán xôn xao từ dười vọng lên bục chỉ huy. Trước mặt tôi là cảnh hỗn loạn,nháo nhác như chim vỡ tổ. tôi hít một hơi sâu, cầm lấy micro bắt đầu hướng dẫnnhững người đứng dưới. 

\\\"xincác bạn hay nghe theo hiệu lệnh của tôi, xếp hang ngay ngắn nào! Cao đứng trướcthấp đứng sau.\\\" 

\\\"này, Tô Hựu Tuệ, cô coi thường những người thấp bé vừa thôi! Sao lại bắt chúngtôi đứng đắng sau?\\\" 

Tôivừa dứt câu thì ngay lập tức có người \\\" kháng nghị\\\" bên dưới. 

Hừ!thằng cha đó cố ý gây sự với tôi đây mà. 

\\\"im miệng ngay, muốn chết hử? đứa nào còn dám ý kiến ý cò thì coi chừng. đứngngay ngắn lại ngay!\\\" Lăng Thần Huyền đột nhiên hét rống lên, chỉ trongtích tắc bên dưới bỗng im như thóc hết lượi. 

Thấytên khỉ ngố Lăng Thần Huyền ra oai quát nạt, học sinh trường Sùng Dương đềubiến thành đám cưu non hiêng lành, ngoan ngoãn xếp thành hang theo sự chỉ huycủa tôi. 

Tôingạc nhiên nhìn tên Huyền. lạ thật, thằng cha này bạn nãy vừa mới nói muốn đếnđây xem cho vui cơ mà?

\\\"cả cô nữa, nhìn cái gì mà nhìn? Nếu không phải đã chót hứa với Vũ và Dạ thì cònkhuya tôi mới giúp cô!\\\" thấy tôi nhìn hắn chằm chằm, Lăng Thần Huyền khôngđược tự nhiên, cố ý gào to lên lấp liếm. 

Chậc,thằng cha này đến chết vẫn sĩ hão! 

Khôngbiết học sinh trường Sùng Dương cố ý chơi sấu hay tại tôi không có kinh nghiệmhướng dẫn, mà có mỗi việc sắp xếp đội hình mà mất ba tiếng đồng hồ liền. mặc dùmọi người không giám hé răng nói ra nhưng hang chữ \\\" ức không chịunổi\\\" đã hiện rõ mồn một trên mặt từng người. 

\\\"xin các bạn nhớ kĩ vị trí của mình, đây là đội hình thứ nhất. khi bước vào sânvận động , chúng ta sẽ tập đội hình thứ hai.\\\" 

Lờinói của tôi như thể bom nguyên tử, khiến phía dưới phát nổ tanh bành. 

\\\"cái gì? Tập lâu như vậy mà chưa xong á?\\\" 

\\\"huyền, cho chúng tôi nghỉ đi! Buổi tối còn có việc khác nữa!\\\" 

Tôiđứng trên bục lặng người đi. Lúc luyện tập cùng nhau, học sinh trường Minh Đứckhông bao giờ có ai đề xuất nghỉ sớm cả. tất cả phải nghe theo sự sắp xếp củachi huy, nhưng ở trường Sùng Dương thì trái ngược hoàn toàn… 

\\\"Tô Hựu Tuệ, ngay cả tôi cũng mệt rã ra rồi. hôm nay tạm đến đây thôi, để maitập tiếp đi!\\\" Lăng Thần Huyền hét lên rồi vẫy vẫy tay, thà chết chứ hắncũng không chịu tập tiếp. 

\\\"đúng đấy, ngay cả đại ca Huyền cũng nói thế!\\\" 

\\\"yahoo!Chúng ta về thôi!\\\" 

Nhờtên Lăng Thần Huyền đầu têu, tụi học sinh trường Sùng Dương càng được thể làmầm lên, \\\"biểu tình\\\" dữ dội. người thì xách lăm lăm cái ba lô, ngườithì vội vã rời khỏi vị trí của mình, túm năm tụm ba tính lên đi đâu đập phá, xảxì treet… 

Nhìnđám người lộn xộn gào thét inh ỏi phía dưới, tôi đành phải mỉn cười xoadịu: 

\\\"hôm nay chúng ta tập đến đây vậy, mọi người mệt rồi mau về nhà nghỉ ngơi đi.Nhưng trước khi về xin nhớ kĩ…\\\" 

Trongnháy mắt tất cả mọi người bên dưới như bốc hơi, cả sân vận động vắng lặng,không một bóng người. 

… 

Tốivề đến nhà, tôi uể oải bò ra bàn học. 

Nếucứ thế này, lần thi đồng diễn thể dục năm nay trường Sùng Dương thua Minh Đứclà cái chắc! hu hu hu… lòng tôi bỗng rối như tơ vò! Mặc dù trường Sùng Dươngthua thì tôi phải ăn mừng mới phải, nhưng nghĩ đến việc thua tên khỉ hôi KimNguyệt Dạ, tôi lại bừng bừng lửa giận! hơn nữa nếu lần này thua sẽ ảnh hưởngđến uy tín của tôi và trường Sùng Dương… 

Hừ!không được! dù gì đi nữa thì lần nay tôi cũng không được phép thua! 

Tôilấy lại tinh thần, vớ lấy bút, bắt đầu chúi đầu vào nghiên cứu sơ đồ kế hoạch\\\" tác chiến\\\". 

Rengreng reng! Reng reng reng! 

\\\"alô,Hựu Tuệ nghe đây!\\\" tôi chẳng còn chút hơi nào nữa, chán lản rút di động rakhỏi túi quần. 

\\\"alô, Hựu Tuệ à! Tôi , Tô Cơ đây!\\\" 

\\\"à…ừ…?\\\" 

\\\"nè! Bà nói kiểu gì như hết hơi thế? Buổi tập luyện hôm nay như thếnào?\\\" 

\\\"cũng tạm… đúng rồi tình hình tập luyện bên trường Minh Đức thế nào?\\\" 

\\\"tốt lắm! không ngờ tên Kim Nguyệt Dạ có khiếu chỉ huy ra phết! hắn huy độngđược mọi người nhanh như cắt. hơn nưa luyện tập rất có bài bản, hang nối ngayngắn. chậc, tóm lại một câu là \\\"siu\\\" thuận lợi.\\\"

\\\"ừm…vậy sao…?\\\" 

\\\"đương nhiên, bà cũng phải cố lên đấy, đừng để tụi học sinh trường Sùng Dươngcoi thường. tôi đặt trọn niềm tin vào bà đó, đừng làm tôi thấtvọng.\\\" 

\\\"hơ hơ! Điều đó… điều đó là đương nhiên! Bà nghĩ tôi là ai chứ? Hơ hơhơ…!\\\" 

\\\"he he he ! mắc dù hội thi đồng diễn lần này tôi mong trường Minh Đức thắng,nhưng yên tâm, tôi vẫn rồn sức cổ vũ cho bà.\\\" 

\\\"ừ, tôi sẽ cố gắng! hơ hơ hơ…\\\" 

… 

Huhu hu! Thế là xong thật rồi! lần này thua đẹp là cái chắc! 

Đồngdiễn thể dục vốn là môn tủ của trường Minh Đức. nghe Tô Cơ nói hôm nay trườngMinh Đức tập thành công hơn trường Sùng Dương nhiều. ôi không, khỏi nói cũngbiết trường Sùng Dương thua là cái chắc rồi! không phải là thua ê chề mớiđúng. 

Làmthế nào đây? Làm thế nào đây? Sao lại chuyển tôi đến trường Sùng Dương, bắt phụtrách việc khó nhằn này chứ? Hu hu hu ….

TWO

Thờigian trôi qua chậm như rùa bò. 

Mấyngày luyện tập sau đó, tôi có cảm giác một ngày ngỡ ba năm. Mãi tới giờ nghỉgiải lao, tôi mệt phờ người, không nói ra hơi. 

Mặcdù ai đấy đều đến tập đúng giờ từ sang sớm, tập mười hai bài tập thể dục thuộclòng như ăn cháo. Thế nhưng khi xếp hàng vào tập chung thì lại lộn xộn, rốitung rối mù cả lên, không phải do nhầm vị trí đứng thì là do động tác phối hợpkhông nhịp nhàng. Tôi đứng trên bục chỉ huy mà thấy chán ngấy đến tận cổ, cảmgiác thất bại gần kề. 

Trongđầu lúc nào cũng hiện lên hình ảnh đội tập đồng diễn thể dục đẹp như mơ bêntrường Minh Đức. tôi bó tay thật rồi, thể nào tôi cũng bị tên khỉ hôi KimNguyệt Dạ đó cười thối mũi… đừng mà… 

\\\"vẫn ổn chứ?\\\" đúng lúc tôi thấy đầu mình săp nổ tung thì bỗng nhiên một trainước khoáng xuất hiện trước mặt, giọng nói quen thuộc vang lên… là Lý TriếtVũ! 

\\\"cô làm rất tốt, chỉ có điều đây không phải trường Minh Đức, nên cô và họ cần cốgắng hơn nữa thì mới phối hợp nhịp nhàng được.\\\" 

\\\"nhưng..\\\" không hiểu tại sao từ khi nge Tô Cơ kể về Lý Triết Vũ, tôi bỗngcó cảm giác ngại ngùng, căng thẳng mỗi khi đứng trước mặt vũ. 

\\\"đồng diễn thể dục luôn là điểm yếu của trường Sùng Dương, vì học sinh ở đây cóý thức tự tôn quá cao, cho nên khi phối hợp đồng đội rất khố khăn. Nhưng đưnglo, chỉ cần kiên trì luyện tập, nhược điểm này ít nhiều sẽ được khắc phụcthôi.\\\" 

Cậuấy…cậu ấy an ủi tôi… tôi quay đầu nhìn Lý Triết Vũ. 

Vũđang tu trai nước, mái tóc ngày thường vào nếp nhưng hôm nay trông hơi rối. ánhsang mặt trời chiếu vào chai nước khiến nó chiếu sang lấp lánh, tôi thấy mắtmình chói lòa. 

\\\"hãy tự cho mình một chút thời gian, tôi tin cô có thể…\\\" 

Lờinói đó như lời tự nhủ mà cũng như lời an ủi, tôi không nhìn rõ nét mặt của cậuấy, nhưng lòng tôi bỗng bình lặng trở lại, không còn xao động nữa… 

Cóthể Lý Triết Vũ nói đúng, học sinh trường Sùng Dương cần có thời gian để quendần với tập thể dục đồng diễn. tôi là miss teen milam cơ mà, sao lại tự ti mặccảm thế này? 

Tôihít một hơi thật sâu, tự cổ vũ cho mình… 

Tôiquay đầu lại mỉn cười rạng rỡ với Lý Triết Vũ. Nhìn khuôn mặt thoáng hiện lênchút ngạc nhiên của Lý Triết Vũ, tôi thấy lòng mình nhẹ nhõm, dễ chịu hơnnhiều. 

LýTriết Vũ cảm ơn nha! 

Mặcdù đã có sự chuẩn bị về tâm lí nhưng buổi tập ban chiều còn khó khăn hơn tôitưởng nhiều… 

Tấtcả sự nhẫn lại của mọi người dường như đã bị những bài tập chiến thuật của tôirút sạch hết trơn. 

Cácnữ sinh thì van nài Lý Triết Vũ, còn các nam sinh thì bắt đầu hùa nhau khôngnghe lệnh của tôi, cố ý khiến hàng lối lộn xộn. tôi bắt đâu thấy lo lắng, cóphải huấn luyện đồng diễn thể dục ở trường Sùng Dương là điều không thể? Nếungười chỉ đạo là Kim Nguyệt Dạ thì mội chuyện sẽ khác… 

\\\"á á á á!\\\" những tiếng gào thét như beo gầm khiến tôi bừng tỉnh. 

Ơ!Người đi từ xa đến là… 

\\\"là Sun! là cậu ấy kìa!\\\" 

Trongtiếng hét ầm trời, Sun bước tới trước mặt tôi mỉn cười và nháy mắt: 

\\\"có thể tôi sẽ giúp mọi người hăng hái lên đôi chút đấy!\\\" 

\\\"Sun! anh….\\\" 

\\\"này, đề nghị ông bạn đứng sang một bên cho tôi nhờ!\\\" Lăng Thần Huyền trừngmắt, nổi điên với Sun.

\\\"Lăng Thần Huyền, cậu đừng quên bây giờ tôi cũng là học sinh trường Sùng Dương,chính vì vậy tham gia vào các hoạt động tập thể của trường là quền củatôi.\\\" 

LăngThần Huyền cứng họng, không biết phải nói thế nào. Lý Triết Vũ lẳng lặng nhìnSun,, chờ câu nói tiếp theo. 

Suncầm micro, vẫy tây rồi cười tươi rói nói với đám người đang đang loạn cào càodưới sân vận động. ngay lập túc tiếng tung hô như song dậy khiến sân vận độngsuýt nổ tung. Híc, té xỉu… hắn định mở buổi diễn ngay tại đây sao? 

\\\"các bạn thân mến, hôm nay tôi mang đến một tin vui!\\\" 

Hả?tin vui? Tôi nhíu mày liêc nhìn Sun. nếu ái có thể sắp những quân cờ người nhốnnháo dưới kia thành một dãy ngay ngắn đâu vào đấy thì mới là tin vui củatôi. 

\\\"công ti biểu diễn đồng ý cho tôi được tự tìm bạn diễn trong loạt phim quảng cáotới. là một thành viên của trường Sùng Dương , đương nhiên là tôi cũng mongcuộc thi đồng diễn thể dục tới, trường ta dành thắng lợi. Tô Hựu Tuệ sẽ chọn racác bạn nam và nữ có biểu hiện xuất sắc trong cuộc thi đồng diễn để tham giaquảng cáo cùng tôi. Nếu mọi người có hứng thú thi bắt đầu từ hôm nay, mọi ngườihãy cố gắng nhé!\\\" 

Sunnói xong, nghịch ngợm nháy mắt với các bé fan bên dưới. 

Sânvận động lại được thể rộ lên như cái tổ ong bò vẽ. 

\\\"woa! Quảng cáo với Sun á? Thật sao? Mình mong quá đi!\\\" 

\\\"nè Tô Hựu Tuệ, bắt đầu tập đi chứ!\\\" 

\\\"trường Sùng Dương chúng ta lần này nhất định thắng Minh Đức cho coi\\\" 



Tôisợ toát mồ hôi… sức mạnh của Sun kinh khủng thật, sớm biết thế này tôi đã dấnthân vào chốn điện ảnh kịch trường. tôi vội nắm lấy cơ hội còn nóng hổi, cầmchặt micro. 

\\\"nào,chúng ta cùng phấn đấu vì trường Sùng Dương, hàng ngang đầu tiên, đằng sauquay! Hàng dọc đầu tiên và hàng dọc cuối cung , bên trái quay!\\\" 

Xoạt!xoạt! xoạt! 

Hàhà hà… động tác chuẩn không cần chỉnh! Mọi người đều răm rắp nghe theo hiệulệnh của tôi. Tuyệt làm sao! 

TôHựu Tuệ này đêm dài thăm thẳm cuối cùng đã nhìn thấy ánh sáng mặt trời. chưabiết chừng trường Sùng Dương sẽ dành được thắng lợi cũng nên. 

\\\"nhìn về bên trái! Đi đếu bước!\\\" 

Tinvui của Sun dường như là một liều thuốc trợ tim hiệu quả, mọi người nhất loạtnghe theo hiệu lệnh của tôi, hoàn thành các động tác vô cùng thuần thục. thìthoảng có một vài học sinh tập nhầm động tác, ngay lập tức được người khác nhắcnhở. Thấy ai cũng hăng hái phấn chấn, tôi thấy thình như đang ở trường Minh Đứcvậy. 

\\\"Sun, trước đây…\\\" từ trước đến giờ tôi luôn cố ý giữ khoảng cách với Sun, thếmà cậu ấy vẫn nhiệt tình giúp đỡ tôi. Tôi bỗng thấy lung túng. 

\\\"ha ha ha, tôi quên hết những chuyện trước đây rồi, em không cần phải nhắc lạiđâu, cứ yên tâm luyện tập đi!\\\" 

\\\"anh bận như thế mà vẫn ra dâu giúp tôi, không sợ có chuyện gì sao?\\\" 

Suncười mà mãnh: 

\\\"hơ hơ! Không sao, nếu mất việc thì tôi có em mà!\\\" 

\\\"Sun , tôi đang nói chuyện nghiêm túc đấy, không đùa với anh đâu!\\\" tôingượng chín người, vội cúi mặt xuống. 

\\\"ừ,tôi cũng nói nghiêm túc mà! Thôi được rồi, Hựu Tuệ, việc của tôi em đừng lo,hãy dành thời gian quan tâm tới cuộc thi đồng diễn thể dục đi nha!\\\" 

Sunnói đoạn, giành lấy micro giúp tôi hét hiệu lệnh tiếp theo. 

\\\"động tác thứ nhất! một hai ba bốn! hai hai ba bốn..\\\" 

Nhìntóc Sun bê bếp mồ hôi, tôi cảm động không nói lên lời. 

Cólẽ khi bị tiểu vũ làm tổn thương, tôi luôn có tâm lí đè phong người khác. Dùsao hồi đó cậu ấy vẫn chỉ là một đứa bé, có lẽ tôi không cần phải để bụng, choquá khứ đeo bám mãi. Thực ra cậu ấy cũng tốt bụng mà… 

Nhữngbuổi tập tiếp theo khá suôn sẻ. mọi người đếu nhịp nhàng phối hợp theo hiệulệnh của tôi, hơn nữa lại còn rất tích cực, chủ động. nhưng vấn đề mới lại nảysinh… 

Cuộcthi đồng diễn thể dục là cuộc thì tập thể, yêu câu phải có độ chuẩn xác, nhịpnhàng và sáng tạo khi sắp xếp đội hình. Tập như thế này thì độ chuẩn xác nhịpnhàng không thành vấn đề nhưng việc sắp xếp đội hình sao cho mới lạ lại khiếntôi đau đầu. vì tôi vốn không có kình nghiệm trong chuyện này, kể cả nghĩ racách sắp xếp thì cũng không biết phải di chuyển ra sao. Làm thế nào bây giờ? 

Saukhi tan học tôi ngồi thừ người trước bàn học, vò đầu bứt tai, nghĩ nát óc màkhông ra. 

Khôngbiết trường Minh Đức luyện tập tới đâu rồi... không cần hỏi cũng biết là ổnthỏa đâu vào đấy rồi… 

LýTriết Vũ và Lăng Thần Huyền mấy hôm nay đều nói bận việc. chắc hai tên đó đềukhông muốn gặp mặt Sun… 

Tiếptheo nên làm thế nào đây? 

Tôimệt nhoài như con cá chết ươn bờ chình ình trên bàn, đực mặt ra, càng nghĩ cangmông lung, càng nghĩ tâm trạng càng nặng nề… 

\\\"đồ heo ngố, lúc nào cô cũng làm tôi phải lo lắng cho cô!\\\" trong lúc mơmàng, một tiếng nói khe khẽ vang bên tai. 

Ơ?Là ai vậy? ai đang nói thế? Tiếng nói nghe rất quen.. hình như là Kim NguyệtDạ…là tiếng nói của Kim Nguyệt Dạ..không phải, sao có thể là tên khỉ hôi đóđược? làm gì có chuyện hắn nói với tôi bằng cái giọng ấm áp, dịu dàng nhưthế? 

ừm…có mùi hương bạc hà thoang thoảng… tôi chợt thấy lòng nhẹ nhõm hẳn đi… dườngnhư tất cả chuyện không vui đề chưa từng xảy ra. 

Lúclâu sau, tôi mới gắp gượng mở mắt ra được. 

Nhứcđầu quá! Mắt tôi không nhìn rõ…tôi thấy bóng người đi lại trước mắt… 

\\\"Kim Nguyệt Dạ…\\\" 

\\\"Hựu Tuệ, em tỉnh rồi à?\\\" 

Khôngphải giọng của Kim Nguyệt Dạ! tiếng nói này là…tôi dụi mắt, nhìn cho kĩ. 

\\\"Sun là anh à…\\\" tôi mỉn cười với Sun. 

TôHựu Tuệ ơi là Tô Hựu Tuệ, sao có thể là Kim Nguyệt Dạ chứ… 

\\\"em ngủ thiếp đi trong phòng học! phục em luôn!\\\" 

Tôinhìn ngó xung quanh, thấy phòng học vắng hoe không bóng người. tôi ngại ngùngdụi dụi mắt. 

\\\"anh tìm tôi có việc gì à?\\\" 

Lạthật, lúc mê man đi dường như tôi nghe thấy tiếng Kim Nguyệt Dạ. hắn ta lại lặnđâu mất tặm rồi? lẽ nào tôi nghe lộn? 

\\\"ừ..\\\" Sun đột nhiên dúi vào tay tôi một tập giấy, mở ra xem. 

\\\"sơ đồ đồng diễn thể dục?\\\"

\\\"đúng thế! tôi mất mấy đêm liền mới vữ lại được vị trí và động tác của từngngười một đấy…\\\" 

\\\"hay lắm, làm thế này sẽ tiện hơn! Sao tôi không nghĩ ra nhỉ?\\\" tôi cầm tấm sơđồ vuông vắn như bàn cờ, phấn khởi nói,\\\" vị trí của mỗi người trên sângiống nhu một vị trí trên bàn cờ. chỉ cần ghi rõ số trên mỗi ô thì lúc chỉ huysẽ dễ dàng hơn nhiu. Sun, anh tài thật!\\\" 

\\\"à…ừ… hơ hơ hơ!\\\" không ngờ được tôi khen ngợi hết lời, Sun ngẩn tò t eramột lúc sau đó nháy mắt với tôi\\\" thế nào! Anh làm trợ lí cho em cũng tốtđấy chứ?\\\" 

\\\"sao lại chỉ có tốt, quá tuyệt vời là đằng khác! Chúng tam au đến sân vận độngthử xem!\\\" tôi hào hứng nhìn Sun, vấn đề nhức nhối mấy hôm nay cuối cùng đãđược giải tỏa. 

\\\"tuân lệnh công chúa, thần đi ngay!\\\" 

Tôivà Sun lấy đồ vẽ trong kho dụng cụ rồi ra sân vẽ những đường ngang dọc. 

\\\"Hựu Tuệ, bên này xong rồi, bên đó thế nào?\\\" 

\\\"còn chút nữa thôi!\\\" tôi ngước đầu lên lau mồ hôi chảy ròng ròng. 

\\\"để tôi giúp em! Oái… Hựu Tuệ! em mồ hôi mồ kê nhễ nhãi thế kia…trông xí tệ! hơhơ hơ!\\\" 

\\\"hừ, giám chê công chúa Minh Đức xấu…cẩn thận ăn đòn đấy!\\\" 

\\\"ha ha ha! Tôi đầu hàng! Đầu hàng!\\\" 

… 

Mãiđến hơn mười giờ tối, tôi và Sun mới xong việc. 

Sunkiên quết đưa tôi về tận nhà. Tôi cảm kích vô cùng khi nhìn thấy khuôn mặt mệtmỏi của Sun. có thể trước đây cậu ấy chỉ là một cậu nhóc chuyên bày trò nghịchngầm, còn bây giờ cậy ấy đã trưởng thành hơn nhìu. Đây mới là con người thậtcủa cậu ấy…

 

THREE

 

Đợtcổ động \\\"lên hình cùng idol\\\" do đích thân Sun tuyên bố kèm theo sơ đồhình bàn cờ giúp tôi như hổ thêm cánh. Việc luyện tập rất suôn sẻ, học sinhtrường Sùng Dương càng ngày càng tin tưởng tôi. Hô hô hô, đội hình tập đâu rađấy, đẹp miễn chê luôn!

Hômnay là ngày luyện tập cuối cùng, chúng tôi vừa tập thử đã thành công rực rỡ,không hề có chút sai sót nào.

\\\"Yeah,tuyệt quá, buổi tập thành công mĩ mãn!\\\"

Họcsinh trường Sùng Dương reo hô ầm ĩ trên sân vận động, nhảy cẫng lên sung sướng.

\\\"Monglà đến hôm thi các bạn vẫn giữ được phong độ tốt thế này!\\\" Tôi mỉm cườinhìn micrô, đưa mắt nhìn những người ủng hộ mình trong thời gian vừa qua: LýTriết Vũ, Lăng Thần Huyền, và cả Sun nữa…

Tôibỗng thấy mình thật may mắn, luôn có những người bạn ủng hộ nhiệt tình, giúp đỡtận tâm ở kề bên. Thế mà có lúc tôi lại thờ ơ, thậm chí hiểu nhầm họ…

\\\"LýTriết Vũ, Lăng Thần Huyền, Sun,cảm ơn các cậu nhiều nhé! Nếu không có các cậugiúp sức…\\\" Tôi rưng rưng nước mắt.

\\\"Nếuem thực sự muốn cảm ơn tôi thì hôm nay hãy cho tôi được hân hạnh đi ăn tối cùngem!\\\" Sun nháy mắt tinh nghịch.

\\\"Oái,ăn tối?\\\"

\\\"Lẽnào em vẫn ghét tôi, không muốn đi ăn tối cùng tôi à?\\\"

\\\"Không, không phải vậy đâu!\\\" Tôi vộ lắc đầu.

\\\"Nếuvậy thì cứ hẹn nhau thế nhé, tôi sẽ gọi điện cho em sau!\\\" Nụ cười của Sunnhư ánh mặt trời chói lòa, tôi không cách nào từ chối được.

\\\"…\\\"

Chưađợi tôi nói dứt câu, Sun biến mất trước mặt tôi như một cơn gió.

\\\"LýTriết Vũ, tôi…\\\"

\\\"Tôibiết rồi…\\\" Bị Lý Triết Vũ nhìn chằm chằm, tôi sởn cả gai ốc.

Ánhmắt của cậu ấy khiến tôi có cảm giác xa lạ. Hình như cậu ấy đang giận… Không,hình như cậu ấy đang buồn…

\\\"LýTriết Vũ này, tôi…\\\" khi tôi sực tỉnh thì Lý Triết Vũ đã đi khuất, tôi thấymình thật vô dụng.

 

Buổitối, một chiếc xe ôto sang trọng màu trắng sữa đỗ ngay dưới nhà tôi. Tài xế mởcửa trang trọng mời tôi lên xe. Tôi không có chút thời gian để đắn đo, do dự.

\\\"Nhìnkìa, nom cô bé như công chúa đi dự vũ hội vậy!\\\"

\\\"Đúngđo, xe trông sang trọng quá. Úi chà, anh chàng tài xế điển trai ghê!\\\"

Tiếngnói vọng từ cửa xe vào khiến mọi do dự của tôi tan biến như bong bóng xà phòng.

Ơhơ hơ hơ… còn phải nói. Tôi có biệt hiệu là công chúa Hựu Tuệ, đệ nhất ngọc nữtrường Minh Đức mà lại! Đúng là \\\"ngựa tốt thì buộc cương vàng, siêu xesang trọng cùng nàng sánh đôi\\\"! Ơ hơ hơ…

\\\"Tiểuthư Tô Hựu Tuệ, đã đến nơi rồi!\\\"

Khitôi đang vênh cái mặt lên đắc ý một mình thì xe dừng lại ngay trước khách sạnnăm sao.

Oái…tôi có hoa mắt không? Tôi há hốc mồm nhìn cửa khách sạn sáng loang loáng cùngđội tiếp tân mặc áo đuôi tôm đứng thẳng tăm tắp. Chỉ… chỉ ăn một bữa cơm thôimà, sao lại phải đến nơi cao cấp quá vậy?

\\\"Tiểuthư Tô Hựu Tuệ, cậu Sun đang đợi cô ở phòng ăn! Xin mời cô đi bên này!\\\"Một nhân viên tiếp tân bước đến, cúi đầu chào tôi.

\\\"Vângcảm ơn!\\\" Tôi như được lên giây cót, khẽ gật đầu một góc 35 độ, mỗi bướckhông vượt quá 30 cm, chậm rãi đi sau nhân viên phục vụ.

Phù…May mà từ trước đến giờ tôi đều phải nhập vai thục nữ đoan trang, chính vì thếtôi đã luyện thành thục tất cả các tư thế, phép tắc ứng xử sao cho không bị bểhình tượng. Hờ hờ hờ, cuối cùng hôm nay mĩ nữ Tô Hựu Tuệ đã có đất dụng võ.

Gượmđã, sao sàn nhà lại lau sạch bóng đến từng mm thế? Số rõ đen… Hôm nay tôi mặcđồ bó lại đi guốc cao gót, có cảm giác như đi trên mũi giày trượt băng vậy. Cốgiữ thăng bằng! Cố giứ thăng bằng nào…

Tôitheo sau nhân viên phục vụ. chúng tôi đi qua dãy hành lang dài dằng dặc màkhông hề gặp một ai… Lạ nhỉ? Hay là cái khách sạn này chém ác liệt quá, giá cắtcổ nên chẳng ai thèm đến ăn…

Lúctôi đang mải mê nghĩ vẩn vơ thì đèn sung quanh tắt ngóm, khắp nơi tối thui.

Trờiạ… Khách sạn hạng sang mà mất điện? Tôi đứng chôn chân tại một chỗ không dámnhúc nhích, sợ chẳng may vướng vào cái gì đó mà ngã chỏng gọng thì mất hìnhtượng lắm.

Khúcnhạc du dương bỗng vang lên trong bóng tối khiến tôi thấy bình tâm trở lại. tôingửi thấy mùi thơm ngào ngạt nồng nàn của hàng triệu đóa hồng.

Tách!

Mộttiếng gõ tay vang lên, ánh sáng dìu dịu đột nhiên lan tỏa khắp căn phòng. Trướcmặt tôi là một dãy bàn hình chữ nhật dài được trang hoàng lộng lẫy, những ánhnến nhảy nhót vui vẻ khắp nơi. Bao quanh căn phòng là những đóa hồng màu đỏmượt như nhung.

\\\"Côngchúa của tôi, rất hân hạn được cùng em thưởng thức bữa tối nay!\\\" Sun mặcbộ quần áo màu trắng tinh khiết, trong tay cầm một nhánh hoa hồng nhung đứngsau lưng tôi.

\\\"Anh…\\\"tôi run rẩy cất tiếng .

Cậuấy khẽ mỉn cười rồi đặt cánh hồng vào tay tôi, tôi luống cuống không biết phảilàm thế nào.

\\\"HựuTuệ, tôi đã bao toàn bộ cách sạn này. Hôm nay là ngày riêng của hai chúng ta.Em có thích không?\\\"

\\\"Tôi…\\\"

\\\"Hayquá! Em thích là tốt rồi, tôi cứ tưởng em không thích hoa hồng cơ! Ha haha!\\\"

Híc,thằng cha láu táu này không bao giờ cho tôi cơ hội mở miệng.

\\\"Nào,mời em ngồi xuống cùng dùng bữa!\\\" Sun rất lịch thiệp nắm tay, đưa tôi đếntận chỗ ngồi.

Khănchải bàn màu trắng xóa như tuyết, những đế nến màu bạc, bộ đĩa bát băng gốmtinh xảo, mùi thơm dìu dịu của hoa hồng, thêm vào đó là tiếng violong êm dịu…thời khắc này tôi hoàn toàn chìm đắm trong thế giới cổ tích của công chúa vàhoàng tử.

Nhưng…

\\\"…Sun, hôm nay là ngay đặc biệt gì sao?\\\" tôi thấy lúng túng, đặt dao và dĩatrong tay xuống, mắt hướng về phí Sun đang ngồi đối diện.

Sunkhẽ lắc đầu, tay chống cằm đắm đuối nhìn tôi.

Lạnhỉ, hay trên mặt tôi có dính gì?... Hay là bộ dạng ăn uống của tôi trông xấuhoắc? Sun chẳng nói gì mà cứ nhìn tôi chằm chặp một hồi lâu.

\\\"HựuTuệ, nếu tôi muốn em làm bạn gái tôi, em có đồng ý không?\\\"

\\\"...\\\"

Hắnđang nói vớ vẩn gì vậy? Hắn muốn tôi làm bạn gái của hắn á?

\\\"HựuTuệ, em bằng lòng làm bạn gái tôi nha!\\\" Sun thấy tôi không trả lời bènbước đến, khẽ nắm lấy tay tôi.

Cảngười tôi như bị điện giật và vội rụt tay lại.

Ối!…Tôi giật tay mạnh quá, không biết hắn có bị đau không?

Nétmặt Sun có chút thất vọng. hắn cúi đầu líu ríu trong cổ họng:

\\\"HựuTuệ, tôi tìm em lâu lắm rồi… Hãy nhận lời tôi nhé… Xin em đấy!\\\"

Nếutôi từ chối Sun, hắn nhất định sẽ rất đau lòng, nhưng tôi… cũng không thể nhậnlời được. Bởi vì…bởi vì…

Trongđầu tôi bỗng nhiên hiện lên khuôn mặt đằng đằng sát khí của tên khỉ hôi KimNguyệt Dạ… còn cả Lý Triết Vũ với ánh mắt sâu thẳm như muốn nói gì đó. Điên đầuquá! Sao gần đây xảy ra lắm chuyện thế không biết?

Haikhuôn mặt đó bỗng phảng phất trong tâm chí tôi và khiến đầu tôi đau như búa bổ,chỉ muốn nứt toác ra. Tôi… tôi không muốn nghĩ nữa. Tôi vội vã chạy ra khỏiphòng ăn…

\\\"HựuTuệ! Hựu Tuệ!\\\"

Tiếnggọi của Sun vẫn vọng phía sau, tôi càng chạy nhanh hơn.

Chỉmuốn thoát khỏi đây, thoát khỏi Sun.

\\\"Oái…\\\"Đột nhiên tôi mất thăng bằng, ngã quay lơ ra đất. Cái giày cao gót chết tiệtnày!

\\\"HựuTuệ!\\\" Sun chạy đến đỡ tôi dậy.

\\\"Sun!xin lỗi, tôi…\\\" Tôi cúi đầu không giám nhìn thẳng vào mắt cậu ấy, vì sợ sẽkhông nói được lời từ chối.

\\\"HựuTuệ, tôi để em khó xử rồi, tôi xin lỗi…\\\"

Sunsao xin lỗi tôi? Tôi ngạc nhiên ngước đầu lên.

\\\"Cólẽ tôi quá nóng vội…\\\"

\\\"HựuTuệ, để tôi đưa em về nha!\\\" Sun vội bỏ tay tôi ra, mặt buồn bã nhưng vẫngượng cười khiến tôi không biết phải làm sao.

Trênđường cùng Sun về nhà, lòng tôi bỗng nặng trĩu. Trời đổ mưa phùn lất phất.

\\\"HựuTuệ, trời trở lạnh rồi! Cẩn thận kẻo bị cảm đấy!\\\" Sun nói đoạn cởi cái áokhoác ra, choàng lên người tôi.

\\\"…\\\"Tôi không biết nên đón nhận hay cự tuyệt cậu ấy nữa.

Vùvù vù...

Mộtcơn gì lạnh buốt thổi vào tận cổ áo tôi. Lạnh… Lạnh quá… ! Tôi bỗng thấy rùngmình, run lên bần bật.

Saothế nhỉ? Rõ ràng vừa khoác thêm một cái áo, thế mà tôi cảm thấy lạnh hơn bannãy! Tôi ngập ngừng quay đầu lại nhìn.

Ối!là Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ, còn có cả tên khỉ ngố Lăng Thần Huyền nữa. Bangười bọn họ đứng ngoài khách sạn kinh ngạc nhìn tôi…

Thôi,thế là toi đời thật rồi! Nhìn vẻ mặt của ba người bọn họ cũng đủ biết họ lạinghĩ xiên nghĩ xẹo gì rồi…

\\\"TôHựu Tuệ, sao cô lại ở đây?\\\" Lăng Thần Huyền vừa nhìn thấy tôi liền gầm lênnhư gặp kẻ thù từ khiếp trước.

\\\"Tôi…tôi dùng bữa ở đây!\\\" Tôi trả lời lắp bắp.

\\\"Hừ,dùng bữa?\\\" Lăng Thần Huyền liếc xéo Sun một cái, cất giọng hằn học,\\\"À ! thì ra lúc nãy trong sảnh người ta bàn tán xôn xao là có đại minhtinh bao cả khách sạn để mời khách quý. Tưởng ai hóa ra là hai người!?\\\"

\\\"Chúngtôi… tôi cùng bạn bè đi ăn tối thì có gì không được nào?\\\" Nghe giọng nóimỉa mai của Lăng Thần Huyền, tôi tức run người.

\\\"Chỉlà bạn thôi à? Ôi trời… tôi nghĩ không đơn giản vậy đâu!\\\"

Tênkhỉ ngố Lăng Thần Huyền chết giẫm kia, ánh mắt hắn như vậy là có ý gi chứ? Hắnkhinh khỉnh nhìn tôi như thể tôi làm việc gì đó mờ ám, khuất tất không bằng.Tôi quay đầu lại nhìn Kim Nguyệt Dạ và Lý Triết Vũ… Oái! Họ cũng nhìn tôi bằngánh mắt đó.

\\\"Hơhơ hơ! Hựu Tuệ, xem ra tình cảm của hai người tiến triển thuận lợi gớm! Chưa gìđã hẹn hò rồi cơ đấy!\\\"

\\\"KimNguyệt Dạ, cậu nói lại xem nào… Tôi chỉ ăn cơm với một người bạn bình thườngthôi…\\\" Tôi gắng hết sức kìm cơn nóng giận đang bốc lên ngùn ngụt.

Grừ!tên khốn! Mà tại sao tôi phải giải thích với tên khỉ hôi Kim Nguyệt Dạ chứ?

\\\"Hừ,bộ tôi nói sai sao? Nếu chỉ đơn thuần là chúc mừng buổi luyện tập thành côngthì cô cũng phải gọi mấy người có công như bọn tôi đi chứ!\\\" Giọng nói chuanhư giấm của Kim Nguyệt Dạ bay tới tai tôi, nghe đến mà ngứa tai.

Ngườicó công? Hắn nói vậy là có ý gì? Nếu Lý Triết Vũ nói ra câu này còn có thể hiểuđược, nhưng lại là tên Kim Nguyệt Dạ… Hừ, hắn có công cán gì trong vụ luyện tậpđồng diễn thể dục ở trường Sùng Dương chứ?

\\\"Xinlỗi!\\\" Tôi đang định phản bác lại Kim Nguyệt Dạ thì Sun đột nhiên ngắt lờitôi, \\\"Là tôi bỗng nổi hứng mời Hựu Tuệ đi ăn tối thôi. Ba cậu nếu có thờigian thì mời vào cùng…\\\"

\\\"Khôngcần!\\\" Kim Nguyệt Dạ chẳng cần suy nghĩ, từ chối thẳng thừng luôn,\\\"Chúng tôi không có nhã hứng vào đó làm kì đà cản mũi!\\\"

\\\"KimNguyệt Dạ… Cậu nói vớ vẩn gì thế?\\\"

Tôitrừng măt nhìn thằng cha ngang ngược đó, nắm chặt tay định thụi hắn ta mấy cúcho tỉnh ra.

\\\"HựuTuệ, cô phải cẩn thận đấy, đời này chẳng phải ai cũng sống thật lòng đâu\\\"Kim Nguyệt Dạ nói xong, nhìn Sun đầy ẩn ý, \\\"Tô Hựu Tuệ, cô ngố như thế, cókhi bị người ta đem bán đi kiếm tiền cũng chẳng biết đấy chứ!\\\"

Grừ!tên khốn Kim Nguyệt Dạ, tôi không thể nào nhịn nổi cục tức này.

\\\"KimNguyệt Dạ, cậu có tư cách gì chê bai Sun? Lúc tôi luyện tập đồng diễn thể dụccho trường Sùng Dương, Sun luôn ở bên cạnh tôi! Cậu ấy giúp tôi hô hiệu lệnh,giúp tôi sắp xếp đội hình, giúp tôi vẽ vị trí đứng cho từng người một!\\\"

Nghenhững lời tôi nói, mặt Kim Nguyệt Dạ xám xịt lại nhưng hắn vẫn nở nụ cười lạnhnhư băng.

\\\"Cônói… Sơ đồ đồng diễn thể dục do hắn vẽ à?\\\"

\\\"Đươngnhiên, Sun luôn giúp đỡ tôi lúc khó khăn, tốt gấp trăm ngàn lần kẻ chỉ biếtngồi không rồi xỉa xói người khác!\\\"

Vừanói ra khỏi miệng tôi bỗng thấy hối hận vô cùng. Xung quanh chỗ Kim Nguyệt Dạđứng như chợt nổi lên một trận cuồng phong.

\\\"Dạ,chúng ta đi thôi!\\\" Lý Triết Vũ định kéo tay Kim Nguyệt Dạ đi nhưng KimNguyệt Dạ lại hất tay ra, mặt không chút biểu cảm đi về phía tôi.

Ốimá ơi… Sát khí! Là sát khí! Tôi dường như thấy đằng sau Kim Nguyệt Dạ đang nổsấm ầm ầm! Hắn… hắn định làm gì? Chắc không phải nổi điên uýnh tôi chứ?

Thịch….Thịch…. Thịch….

Đồtồi! Rõ rang tại hắn vô duyện vô cớ gây sự trước, cãi không nổi thì chuyển sangdùng bạo lực!…. Tưởng Tô Hựu Tuệ này sợ hắn à? Tôi không làm điều gì sai tráicả…

Ốicha mẹ ơi… Nhưng sao tôi cảm thấy chỗ mình đứng dường như đang rung chuyển bởicơn thịnh nộ của Kim Nguyệt Dạ… Hắn… hắn định làm gì… Hu hu hu, bản mặt hắn nomkhủng bố quá…

\\\"Đợiđã, không được đụng đến cô ấy!\\\" Sun đứng chặn ngay trước mặt tôi, tôi runnhư cầy sấy. Kim Nguyệt Dạ lạnh lùng đẩy mạnh Sun sang một bên.

\\\"KimNguyệt Dạ… Kim Nguyệt Dạ… Cậu…\\\" tôi trợn hỏa mắt nhìn tên Kim Nguyệt Dạchỉ đứng cách mình có 5 cm.

KimNguyệt Dạ như lên cơn điên. Hắn mín chặt môi, rướn mày lên với tôi.

Bốp!

Mộttờ báo đập thẳng vào tay tôi. 

Ối,suýt thì vỡ cả tim! Lúc nãy tôi còn tưởng bị thằng cha đó xử tử ngay tại chỗ !

Ủa?Cái gì thế này? Tôi tò mò giở tờ báo ra đọc…

í?Đây là bài báo viết về Sun mà!

\\\"…thầntượng tuổi tin Sun hết sức chung tình với mối tình đầu khiến rất nhiều ngườilên tiếng ủng hộ. Số lượng fan của Sun đang tăng vọt, ngang tầm với số fan củathiên vương màn bạc Thánh Dạ…\\\

\\\"KimNguyệt Dạ, đây là cái gì?\\\" tôi không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, mắthướng về phía Kim Nguyệt Dạ.

\\\"TôHựu Tuệ, cô vẫn không hiểu sao? Hắn đang lợi dụng cô!\\\"

\\\"Khôngphải thế… Sun không phải là loại người như thế!\\\" Tôi không ngờ Kim NguyệtDạ lại nói ra những lời như vậy.

\\\"Côvẫn tin răng 10 năm nay hắn vẫn trăn trở trong lòng chỉ nghĩ đến cô sao? Côtỉnh lại đi!\\\"

\\\"Nhưng…nhưngcậu ấy luôn giúp tôi…\\\

\\\"Giúpcô? Cô nghĩ hắn thật lòng giúp cô sao? Hắn chỉ đang giúp hắn thôi!\\\" KimNguyệt Dạ hét lên với tôi. Từ trước đến nay, tôi chưa bao giờ nhìn thấy ánh mắtphẫn nộ như thế của Kim Nguyệt Dạ.

KimNguyệt Dạ! hắn càng lúc càng quá đáng!

Thấysắc mặt Sun tối sầm lại, tôi buột miệng nói:

\\\"Cậucó tư cách gì nói cậu ấy hả? Cậu cho rằng ai cũng giống cậu sao? Cậu đang ghentức chứ gì? Đúng rồi, cậu ghen tức vì Sun được mọi người yêu quý!\\\"

KimNguyệt Dạ ngạc nhiên mở to mắt nhìn tôi, ánh mắt hắn như bị tổn thương:

\\\"Ghentức?... Tô Hựu Tuệ! Cô có biết cô đang nói gì không? Hóa ra trong lòng cô, KimNguyệt Dạ này là một kẻ tiểu nhân vậy sao?...\\\"

\\\"…\\\"

Tôihốt hoảng nhìn Kim Nguyệt Dạ. Cơn tức giận ngút trời trên mặt hắn được thaybằng một nụ cười mỉa mai khiến người đối diện lạnh toát sống lưng. Khuôn mặtlạnh tanh đến mức gần như vô cảm của hắn khiến cho tim tôi như bị bóp nghẹtlại.

Tôibỗng thấy Kim Nguyệt Dạ lúc này sao xa cách tôi quá… Hắn dường như mất hút saubộ mặt vô cảm, lạnh lẽo…

Dotôi quá lời ư?

Nhưng…nhưng Kim Nguyệt Dạ… Hắn cũng không lên nói Sun như vậy, dù sao Sun cũng là bạntôi…

Cơnmưa dường như hiểu được lòng tôi đang rối như tơ vò nên càng lúc càng nặng hạt.

Tôivà Kim Nguyệt Dạ hung hăng như hai con gà choi, đứng trong mưa trừng mắt vớinhau. Chúng tôi đều bị dính mưa, cả người ướt đẫm. Nước mưa trượt trên tóc tôirồi rơi từng giọt xuống đất, tôi thở dốc.

Khôngkhí xung quanh đông đặc lại khiến tôi khó thở.

\\\"Hừ…\\\"

Mộtlúc lâu sau, Kim Nguyệt Dạ hừ lên một tiếng, dùng tay vuốt nước mưa trên đầu,quay người bước đi.

\\\"Này!Dạ, cậu đi đâu vậy?\\\" Lăng Thần Huyền và Lý Triết Vũ vội đuổi theo sau.

Nhưngtên Kim Nguyệt Dạ cứng đầu đó dường như không nghe thấy tiếng gọi của hai ngườibọn họ. Hắn không quay đầu lại mà cứ bước đi rồi biến mất trong làn mưa.

Tôithẫn thờ đứng trong mưa, không nghe thấy Sun nói gì bên tai. Thế giới trong tôidường như chỉ có tiếng mưa và bóng dáng cô độc của Kim Nguyệt Dạ xa khuất trongcơn mưa xối xả.

 

FOUR

 

\\\"TôHựu Tuệ, cô vẫn không hiểu sao? Hắn đang lợi dụng cô!\\\"

\\\"Côvẫn tin răng 10 năm nay hắn vẫn trăn trở trong lòng chỉ nghĩ đến cô sao? Côtỉnh lại đi!\\\"

Lờinói của Kim Nguyệt Dạ như được ghi âm, cứ lặp đi lặp lại văng vẳng bên tai tôi.Hắn ta nói thật sao? Sun đang lợi dụng tôi ư?

Khôngthể nào… Không thể nào… Sun luôn giúp đỡ tôi mà…

Nhưng…Sao tên Dạ lại nói chắc như đinh đóng cột vậy? Chắc chắn không lừa tôi đâu, hơnnữa bài viết đó dường như đã chứng minh được câu nói của hắn…

Ôi!Phiền chết đi được! Hai ý nghĩ trái chiều cứ như chơi trò kéo co trong đầu tôi.Hoa mắt… Hoa mắt quá…Sao lắm vì sao quay tròn trước mặt tôi thế này?

\\\"TôHựu Tuệ, mày là number one! Cố lên, cố lên! Oh yeah!\\\" Hừ! Miss Teen Milanphải lấy lại tinh thần chứ! Trận thi đấu hôm nay tất thắng! Tất thắng!

\\\"Ê,mới sớm ra bà đã lẩm bẩm cái gì thế?\\\" Một trang cười ngắt ngang dòng suynghĩ của tôi.

Tôiquay đầu lại: \\\"Tô Cơ!\\\"

\\\"HựuTuệ, bà không sao chứ?\\\" Tô Cơ mỉm cười, nhéo má tôi đau điếng, suốt ngàybận tối mắt với luyện tập đồng diễn thể dục, lâu lắm rồi tôi không gặp bà bạnchí cốt.

\\\"A!Tô Cơ, hội thi đồng diễn lần này trường mình chuẩn bị sao rồi?\\\"

\\\"Đồngdiễn…\\\" Mặt Tô Cơ bỗng biến sắc, toàn thân thu lại như con rùa rụt cổ.

\\\"Saohả? Không suôn sẻ hả?\\\" Tôi lo lắng nhìn mặt Tô Cơ nhăn như khỉ ăn ớt.

\\\"Thựcra… Cũng không hẳn như vậy… Mà là mấy hôm nay Kim Nguyệt Dạ cứ sao ấy, lúcluyện tập không được tập trung. Vừa kết thúc buổi tập hắn đã biến mất dạng, tôithấy hơi lo, không biết hôm nay thi có…\\\" Tô Cơ chợt nghĩ ra điều gì đó,vợi vỗ vai an ủi tôi, \\\"Hựu Tuệ, lần này bà thắng chắc Kim Nguyệt Dạ rồi,nhưng lần này bà lại chỉ đạo đồng diễn trên trường Sùng Dương! Ức thật….\\\"

\\\"Hơhơ… Bà yên tâm đi! Kim Nguyệt Dạ không phải người vô trách nhiệm đâu… Hơn nữatôi cũng chẳng khoái kiểu giậu đổ bìm leo, thắng cho bằng được!\\\"

KimNguyệt Dạ không chú tâm luyện tập… Thật sao? Hay hắn cố ý dùng quỷ kế để tôimất cảnh giác? Đúng vậy, chắc chắn là vậy rồi. Tôi cố gắng tự thuyết phục mình,trong đầu vẫn hiện lên hình ảnh Kim Nguyệt Dạ lầm lũi bỏ đi trong cơn mưa…

\\\"Hơhơ hơ, bé Hựu Tuệ, vẫn còn nhớ đến tôi cơ à?\\\"

Phíasau vang lên giọng nói quen thuộc…

\\\"KimNguyệt Dạ?\\\"

KimNguyệt Dạ tỉnh bơ như không có chuyện gì xảy ra, cười kiểu ác quỷ với tôi rồiquay đầu đi thẳng.

 

Grừ!Ánh mắt đó… Tôi không thể nào nhịn nổi cái ánh mắt khinh đời, luôn coi mình làđúng của hắn. Hừ! Uổng công tôi lo lắng cho hắn.

ThấyKim Nguyệt Dạ sải bước dài về phía trước, tôi vội đuổi theo nói với:

\\\"Haha ha ha! Tôi nghe đồn gần đây có người tâm hồn treo ngược cành cây? Tôi hiểurôi, chắc là thấy tôi dược mọi người ủng hộ nhiều hơn nên cậu chột dạ hả?\\\"

\\\"Hơhơ hơ, bé Hựu Tuệ lo thừa rồi, tôi nghĩ bé lên tự lo cho mình trước đi!\\\"

\\\"Tôitự lo cho mình?\\\" Hừ, tôi đang lên như diều gặp gió, xem hắn còn nói gìđược nào?

\\\"Thìlà…\\\"

Cốp!

\\\"Oái!\\\"

KimNguyệt Dạ chưa dứt câu thì tôi đã va cốp đầu vào cột điện.

Đau…Đau quá… Tôi xây xẩm cả mặt mày, thấy trời đất như đảo lộn.

\\\"Thìlà phải cẩn thận va đầu vào cột điện đó… Ơ hơ hơ hơ!\\\" Tiếng cười đắc ý củaKim Nguyệt Dạ vẳng lại trong không trung.

\\\"HựuTuệ, bà không sao chứ?\\\" Tô Cơ vội đỡ tôi lên, gặng hỏi.

\\\"Vẫn…vẫn còn sống nhăn!\\\" Tôi cố lấy lại nhịp thở, mặt nhăn như bị rách đáp lại

Nhìnkhuôn mặt méo sẹo của tôi, Tô Cơ sững người chưa tới 3s bỗng phì cười.

\\\"Này,Tô Cơ, bà khùng à? Sao cười nắc nẻ vậy?\\\" Tôi ngơ ngác nhìn Tô Cơ đang cườibò ra đất.

\\\"HựuTuệ… Mặt bà… Ha ha ha!\\\" Tô Cơ gắng nín cười, ngước mắt nhìn mặt tôi, rồilại cười lăn lê bò toài.

Mặttôi? Mặt tôi làm sao? Tôi tò mò móc cái gương ra soi.

Oái!Má ới! sao thế này? Một vệt sơn dài màu vàng quyệt từ trán tới tận cằm. Trôngnhư ái đó vẽ số một lên mặt tôi . Sao lại thế này? Tôi ngạc nhiện quay đầu lạinhìn cây cột điện. Trên đó gắn một tấm bảng đề là:

\\\"Sơnvẫn chưa khô. Đề nghị cẩn thận!\\\"

Ối,thượng đế ơi! Sao người nỡ chơi con vố đau như thế! Hu hu hu….

\\\"Ơ,là Hựu Tuệ kìa! Mặt cô ta sao thế nhỉ?\\\"

\\\"Khôngbiết! Nom ngộ ghê ta! Sao lại viết số một to chình ình trên mặt thế kia?\\\"

\\\"Hôhô hô! Chắc là muốn vị trí số một nên là thế để lấy may ấy mà! Rõ ngố!\\\"



Tôivà Tô Cơ vừa bước vào địa điểm thi đấu đồng diễn thể dục - sân vận động trườngSùng Dương thì nghe thấy tiếng cười ầm ĩ của những đội tham gia đồng diễn.

\\\"Thôi,mọi người xếp hang vào nào, cuộc thi săp bắt đầu rồi!\\\" Lý Triết Vũ bước ratừ đám đông, đuổi khéo những người cười nhạo tôi đi.

\\\"Ohmy good! Tô Hựu Tuệ, không ngờ cô sành điệu dữ dội vậy, nghĩ ra cả trò viết lênmặt! Xem ra lần này cô mong thắng đến phát cuồng rồi, nhưng cũng không cần xúcđộng đến mức phải viết một số một to tướng như vậy đâu. Hê hê hê hê, cười đaucả ruột!\\\" Thằng cha khỉ ngố Lăng Thần Huyền không thèm để ý đến mặt tôiđang giật giật như bị trúng phong. Hắn ta ôm bụng cười hô hố.

\\\"Huyền!Đủ rồi đó, đừng đùa cợt nữa. Hựu Tuệ! Cuộc thi sắp bắt đầu rồi, cô mau chuẩn bịđi!\\\" Lý Triết Vũ nhìn tôi như muốn nói điều gì đó nhưng lại thôi,\\\"Hôm nay cô thi đấu tốt nha!\\\"

\\\"Ừ…Được!\\\" Tôi nhẹ nhàng đáp lại.

LýTriết Vũ khẽ gật đầu, kéo tay thằng cha Lăng Thần Huyền vẫn đang đứng cười sằngsặc như điên đi khỏi.

\\\"Hơ!Hựu Tuệ, bà và hội Tam Đại Thiên Vương cãi nhau à?\\\" Tô Cơ tò mò hỏi.

Tôinhớ lại chuyện xảy ra mấy hôm trước, thở dài thườn thượt. Chỉ vì mỗi việc củaSun mà tính tình của Tam Đại Thiên Vương trường Sùng Dương đã thay đổi đếnchóng mặt như vậy! Lăng Thần Huyền đã đành, nhưng tại sao ngay cả Lý Triết Vũcũng thế?

Cuộcthi cuối cùng cũng bắt đầu!

Họcsinh trường Sùng Dương và trường Minh Đức đều mặc đồng phục riêng của trườngmình, xếp thành hai hàng dài dằng dặng đứng trên sân vận động. Còn tôi vớikhuôn mặt vẽ số một to tổ chảng, đại diện cho trường Sùng Dương, đứng bên phảibục đại biểu, điềm tĩnh lấy lại tinh thần.

 

Ngồingay sau bục đại biểu là hai thầy cô hiệu trưởng, còn có cả chú Nhã Văn. Híc,không biết thấy bộ dạng của tôi, họ nghĩ gì nhỉ? Một thầy giáo ngồi hàng ghếsau, cười bò ra đất, may mà được thầy bên cạnh đỡ dậy…

Hừ,có gì đáng cười chứ?... Tôi tức tối nhìn về phía tên đầu sỏ gây ra mọi tội lỗiđứng đối diện, Kim Nguyệt Dạ.

Í!Kim Nguyệt Dạ sao thế nhỉ? Hắn nhìn có vẻ sốt ruột, lúc thì xem đồng hồ, lúcthì nhíu mày nhìn trước ngó sau…

\\\"Cácem học sinh xin chú ý! Cuộc thi đồng diễn thể dục của trường Minh Đức và SùngDương bắt đầu!\\\" Giọng thầy thôi nói lên loa rất tự tin, \\\"Cuộc thi lầnnày chúng ta sẽ xét phần sáng tạo, phần sắp xếp tổng thể…. giữa hai trường.Trường nào đạt điểm cao nhất sẽ dành chiến thắng trong cuộc thi này. Hi vọnghọc sinh của cả hai trường sẽ cống hiến những màn đẹp mắt, ấn tượng. Sau đây làmàn biểu diễn đồng diễn thể dục của trường Sùng Dương.\\\"

Cuộcthi đã bắt đầu, tôi hít một hơi sâu cầm micrô đứng lên bục chỉ huy.

Ực…Tô Hựu Tuệ, đừng nghĩ nhiều làm gì! Để có thể là người ngạo nghễ cười sau cùng,mày phải dành trọn phần thắng trong cuộc thi lần này. Tôi đứng giữa bục chỉhuy, nhìn xuống sân vận động, cố hêt sức để xua đi những ý nghĩ mông lung rakhỏi đầu.

Rầmrầm rầm… Vù vù vù…

Chuyệngì thế nhỉ? Trên đầu tôi có tiếng gì ồn ào vậy?

\\\"Á,mau xem kìa! Là trực thăng!\\\" một học sinh trường Sùng Dương chỉ lên trờihét to.

Tôinhìn theo hướng tay tên nam sinh đó chỉ. Một chiếc trực thăng đẹp miễn chê đangquay vong trên sân vận động của trường Sùng Dương.

\\\"Lạnhỉ? Sao lại có trực thăng ở đây?\\\"

\\\"Khôngbiết nữa…\\\"

Đanglúc chúng tôi bàn tán râm ran, không hiểu đâu vào đâu thì một giọng nói cực kìphấn khích vang từ trên trực thăng xuống.

\\\"Hi,everybody! Tôi là bình luận viên cho cuộc thi ngày hôm nay. Còn năm phút nữa làbắt đầu màn đồng diễn đầu tiên. Trường thi đầu mở màn sẽ là trường Sùng Dương.Dưới sự hướng dẫn của bạn Tô Hựu Tuệ, tất cả học sinh trường Sùng Dương đã xếpthành hai hàng, chuẩn bị sẵn sang nhập cuộc.\\\"

Ối!Giọng nói này nghe quen quen… Á, hắn chính là thằng cha MC gà mờ mặc áo lòeloẹt trong cuộc thi thể thao toàn năng lần trước.

\\\"Ốichà! Vâng, kính thưa quý vị, vô cùng bất ngờ là trên mặt bạn Tô Hựu Tuệ lại vẽhình số một to lù lù. Lẽ nào công chúa Hựu Tuệ muốn thể hiện sự tự tin và quếttâm dành chiến thắng đến cùng của mình?\\\"

\\\"Haha ha..\\\" Tiếng bình luận viên vừa kết thúc, cả sân vận động cười ồ lên.

Grừ…Tên bình luận viên chết tiệt, mi đang nói linh tinh gì đấy? Tôi tức sặc máu,chỉ muốn liêng cho hắn cái giày\\\" thúi\\\" vào mặt, để hắn ngã chúi đầuxuống đất mới hả.

Tôihít một hơi sâu, giống như vị mãnh tướng đang chỉ huy trận đấu, giơ tay lên cao.

\\\"Màntrình diễn đồng diễn thể dục của trường Sùng Dương… Bắt đầu! Nhạc!\\\"

Tôinói xong, hạ mạnh tay hải xuống.

\\\"Cuộcthi chình thức bắt đầu! Học sinh trường Sùng Dương theo hiệu lệnh của Tô HựuTuệ, chạy vào sân vận động từ hai phía…\\\" Tiếng bình luận viên gà mờ lạivang lên.

Nhanhnhư chớp, học sinh trường Sùng Dương xếp thành hình vuông giữa sân vận động. Hehe, đúng là chẳng uổng công luyện tập điên cuồng mấy ngay hôm nay.

\\\"…Chà, học sinh trường Sùng Dương vốn tự do quá chớn, thích sống độc lập, thế màhôm nay lại phối hợp nhịp nhàng thế này, xem ra Tô Hựu Tuệ đã phải lao tâm khổtứ không ít!\\\"

Cuốicùng tên bình luận viên gà mờ đó cũng nói được một câu ra hồn…

\\\"Này,tên đầu tổ cú kia! Ngươi nói ai yêu tự do quá chớn hử?\\\"

Oái,Lăng Thần Huyền! Đồ óc heo, lúc quan trọng thế này mà hắn lại ngưng tập, đã thếcòn hùng hổ lấy tay chỉ lên trực thăng rủa xả.

Tôithấy hai thầy cô hiệu trưởng và cả chú Nhã Văn đều nhíu mày, không hề mảy maychú tâm cầm bút khanh lên giấy.

Huhu hu…Toi rồi, toi rồi! Thế nào cũng bị trừ điểm cho coi! Thằng cha khỉ ngố hạitrường hại bạn kia, tôi hận một nỗi không thể lao xuống bóp cổ cho hắn chếttươi.

Khôngđược! Không được… Bình tĩnh nào! Tô Hựu Tuệ! Bình tĩnh….

Híthơi thật sâu… Hít hơi thật sâu…

\\\"Ồ,đội đồng diễn trường Sùng Dương xếp hình sao năm cánh kìa! Đã thế cả đội đềumặc đồng phục màu đỏ, từ trên trực thăng nhìn xuống, cảnh tượng vô cùng bắtmắt.\\\"

Thằngcha bình luận viên này cũng được lắm, càng lúc càng hiểu ý đồ bài binh bố trậncủa tôi. Hà hà hà! Nói hay lắm, hay lắm!

\\\"SùngDương, đội số ba! Một! Hai! Ba!\\\"

Tôira sức, gân cổ gào lên, giọng hô hiệu lệnh dõng dạc.

\\\"TrườngSùng Dương xếp đội hình số ba, để tôi xem nào… Là … Là biểu tượng trường SùngDương! Tuyệt quá, hình mặt trời! nhưng hình như thiếu mất một miếng thìphải…!\\\"

Hở?Thiếu một miếng là sao?

Tôikhông hiểu, ngó xuống phía dưới. Á! Đội hình bên phải làm sao thế kia? Sao lạicó mấy học sinh ngã l

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!

TRUYỆN CÙNG THỂ LOẠI