bí mật trong sương mù

Chương 1: Buổi Sáng Trong Thư Viện


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sương mù vẫn bám dày trên các con phố của thành phố, phủ lên những mái nhà, đường phố và cả những bóng người đi lại. Ánh đèn vàng nhè nhẹ xuyên qua lớp sương mù, tạo ra những quầng sáng mờ ảo, khiến mọi thứ như chìm trong một thế giới huyền bí, tách biệt với thực tại. Giữa khung cảnh u tịch đó, thư viện trung tâm thành phố nổi bật với kiến trúc cổ kính, cửa sổ lớn bằng kính màu phản chiếu ánh sáng vàng nhạt, như mời gọi những ai muốn tìm đến tri thức và sự bình yên.

Linh An bước vào thư viện đúng lúc trời vừa hửng sáng. Cô kéo nhẹ áo khoác dày, thở ra một hơi lạnh, rồi bước tới quầy tiếp tân. Thư viện lúc này vắng người; chỉ có vài người đọc sách im lặng ở các bàn gỗ lớn. Tiếng gõ bàn phím và tiếng lật sách xào xạc hòa quyện vào nhau, tạo nên một không gian yên tĩnh nhưng đầy sức sống riêng. Linh An thích cảm giác này: bình yên, nhưng cũng đủ để tâm trí cô tập trung vào công việc.

Cô bắt đầu buổi sáng bằng việc kiểm tra thư viện và sắp xếp sách theo danh mục. Những cuốn sách cổ, dày cộp, được đặt cẩn thận trên các kệ gỗ. Một vài cuốn sách có dấu vết lạ: bụi bám không đồng đều, vài trang bị xáo trộn. Linh An nhíu mày, cúi xuống xem kỹ. Cô chạm vào trang sách có chữ viết bằng mực đen phai mờ, nhưng không hiểu nổi những ký hiệu kỳ lạ vẽ trong lề.

“Lại là sương mù,” cô tự nhủ, “hay có điều gì đó ẩn sau lớp bụi này?”

Cảm giác tò mò khiến cô không thể bỏ qua. Linh An cẩn thận mở cuốn sách, phát hiện một tấm giấy nhỏ kẹp giữa các trang. Tấm giấy mỏng, ố vàng, chữ viết nghiêng, cẩu thả nhưng vẫn rõ ràng:

“Hãy tìm dấu vết trong bóng tối, nếu muốn biết sự thật.”

Tim cô đập nhanh hơn. Câu chữ đơn giản mà ẩn chứa một điều gì đó kỳ lạ. Ai đã để tờ giấy này ở đây? Và “sự thật” mà nó nhắc đến là gì?

Linh An cất tờ giấy vào túi, cố gắng không để ai nhìn thấy. Trong đầu cô hiện lên hàng loạt câu hỏi: đây là một trò đùa, một lời cảnh báo, hay dấu hiệu cho một vụ việc bí ẩn nào đó? Cô hít một hơi thật sâu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú trỗi dậy.

Vừa lúc đó, tiếng chuông cửa vang lên. Một người đàn ông bước vào, áo khoác ướt sũng vì sương mù. Anh có gương mặt nghiêm nghị, ánh mắt sắc sảo, và dáng vẻ thanh lịch nhưng đầy mạnh mẽ. Linh An nhận ra anh ngay: đó là thanh tra trẻ tuổi mới được cử đến thành phố. Anh bước tới quầy, đưa ra thẻ căn cước, và giới thiệu:

“Tôi là Trần Minh Kha, thanh tra điều tra các vụ mất tích gần đây. Tôi được giao nhiệm vụ làm việc với thư viện về một số chi tiết liên quan.”

Linh An gật đầu, cảm giác hơi lo lắng. “Vâng, tôi là Linh An, nhân viên thư viện. Anh cần kiểm tra gì ạ?”

Minh Kha nhìn quanh không gian thư viện, ánh mắt sắc bén như dò xét từng chi tiết nhỏ nhất. “Tôi nghe nói một số tài liệu quý có liên quan đến các vụ mất tích từng xuất hiện trong thư viện. Tôi muốn xem xét và nói chuyện trực tiếp với người quản lý các kệ sách này.”

Cô dẫn anh đi qua các lối đi hẹp giữa các kệ sách, cảm giác như đi vào một mê cung kiến thức. Minh Kha dừng lại trước một kệ sách cổ, ánh mắt anh dừng ở một cuốn sách dày cộp có dấu vết lạ: bìa sờn, một vài trang bị đánh dấu bằng bút chì. Anh nhẹ nhàng mở trang, quan sát từng chi tiết, rồi nhíu mày.

“Đây không phải ngẫu nhiên,” anh nói, giọng nghiêm trọng. “Ai đó đã cố tình để lại dấu vết trong sách.”

Linh An sững người. Cô không nghĩ rằng mình lại gặp sự việc này ngay trong buổi sáng đầu tuần. Minh Kha tiếp tục: “Các vụ mất tích gần đây có mối liên hệ với những tài liệu quý này. Tôi cần cô hợp tác, chỉ dẫn tôi toàn bộ chi tiết về các cuốn sách và thư viện.”

Cảm giác hồi hộp trỗi dậy, Linh An đồng ý. Cô dẫn anh đi qua từng ngóc ngách, từ tầng trệt đến tầng hầm, nơi những tài liệu cổ được cất giữ cẩn thận. Mỗi bước đi đều vang vọng, tạo cảm giác vừa bí ẩn vừa hồi hộp.

Khi họ đến phòng đọc tài liệu cổ, Linh An mở một cuốn sách cũ và đưa cho Minh Kha. Anh cẩn thận quan sát, rồi bất ngờ nheo mắt:

“Cô thấy gì trong trang này không?”

Cô lật trang, phát hiện một loạt ký hiệu kỳ lạ và vài dòng chữ viết tay mờ nhạt:

“Người tìm thấy dấu vết sẽ biết sự thật, nhưng hãy cẩn thận với bóng tối.”

Cả hai nhìn nhau, cảm giác vừa hồi hộp vừa tò mò. Linh An nhận ra rằng đây không còn là trò đùa hay sự tình cờ nữa. Một bí mật lớn đang chờ họ khám phá, và có lẽ, nguy hiểm cũng đang rình rập trong bóng tối sương mù.

Minh Kha nghiêm túc nói: “Cô Linh An, tôi biết điều này sẽ khiến cô sợ. Nhưng nếu muốn tìm ra sự thật về những vụ mất tích, chúng ta phải bắt đầu từ những dấu vết này. Liệu cô có sẵn sàng hợp tác không?”

Linh An nhìn ra cửa sổ, nơi sương mù vẫn dày đặc bao phủ thành phố. Cô cảm thấy một luồng kích thích kỳ lạ, trái tim đập mạnh. Cô gật đầu: “Vâng, tôi sẵn sàng. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật.”

Vậy là, từ buổi sáng bình thường trong thư viện, Linh An và Minh Kha bước vào một hành trình đầy bí ẩn, nguy hiểm nhưng cũng kích thích, nơi tri thức, lòng can đảm và tình cảm sẽ phải song hành để phá giải những bí ẩn của thành phố sương mù.

Bên ngoài, sương mù vẫn bao phủ thành phố, nhưng ánh mắt họ rực sáng với quyết tâm khám phá, và dường như, những bí mật trong bóng tối đang chờ đợi họ.

Hết chương 1.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×