bí mật trong sương mù

Chương 2: Vụ Mất Tích Đêm Sương


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Sau buổi sáng đầy bí ẩn trong thư viện, Linh An vẫn cảm giác tim mình đập nhanh mỗi khi nghĩ đến những ký hiệu lạ và tờ giấy mỏng nhắn nhủ về “sự thật trong bóng tối”. Thành phố sương mù vẫn bao phủ những con phố, tạo ra một màn che mờ ảo, khiến mọi âm thanh trở nên xa xăm và đầy ám ảnh. Cô biết rằng từ khoảnh khắc này, cuộc sống bình thường của mình sẽ không còn như trước.

Minh Kha đứng cạnh, ánh mắt nghiêm trọng khi theo dõi biểu hiện của Linh An. Anh luôn giữ một khoảng cách chuyên nghiệp, nhưng vẫn quan sát từng cử chỉ của cô, cố gắng đánh giá mức độ sẵn sàng tham gia vào một vụ điều tra đầy rủi ro.

“Cô đã chuẩn bị chưa, Linh An?” Anh hỏi, giọng trầm nhưng sắc bén.

Cô gật đầu, cố gắng kiềm chế cảm giác hồi hộp đang dâng trào. “Tôi sẵn sàng. Nếu đây là manh mối duy nhất để tìm ra sự thật về những vụ mất tích, tôi sẽ hợp tác.”

Họ bắt đầu từ những chi tiết nhỏ: danh sách các cuốn sách được mượn gần đây, các tài liệu cổ liên quan đến thành phố và những vụ mất tích trước đây. Minh Kha cẩn thận ghi chú từng thông tin, đôi mắt anh nhạy bén nhận ra những điểm bất thường mà người thường khó để ý.

Chuyến điều tra đầu tiên dẫn họ tới một khu phố cũ, nơi ánh sáng đèn đường yếu ớt và sương mù dày đặc hơn. Từng bước chân vang vọng trên vỉa hè ướt át, tạo cảm giác vừa hồi hộp vừa nguy hiểm.

“Người mất tích gần đây cuối cùng được nhìn thấy ở khu này,” Minh Kha nói, chỉ tay về phía một con hẻm nhỏ. “Chúng ta cần kiểm tra từng ngóc ngách, từng cửa nhà, từng căn hộ. Ai biết điều gì đang ẩn náu trong bóng tối?”

Linh An theo sát anh, ánh mắt tò mò nhưng căng thẳng. Cô nhận ra rằng đây không chỉ là việc tìm kiếm manh mối vật chất, mà còn là bài kiểm tra bản lĩnh và khả năng đối mặt nguy hiểm.

Họ bước vào một căn nhà cũ, cửa sổ kính nứt vỡ, ánh sáng mờ nhạt từ bên trong hắt ra qua lớp màn bụi. Minh Kha mở cửa cẩn thận, đưa tay ra hiệu Linh An đi theo. Bên trong, mùi ẩm mốc và bụi bặm khiến cô phải hít thật sâu. Căn nhà trống rỗng, nhưng những dấu vết nhỏ vẫn hé lộ sự hiện diện gần đây của con người: dấu chân lấm bùn trên sàn gỗ, một cuốn nhật ký rơi ở góc phòng.

Minh Kha nhặt cuốn nhật ký, lật từng trang. Các dòng chữ nguệch ngoạc, đôi khi đứt quãng, nhưng đủ để họ nhận ra nội dung liên quan đến vụ mất tích gần đây. Một vài chi tiết cho thấy nạn nhân đã bị theo dõi từ nhiều ngày trước, có người quan sát và lập kế hoạch tinh vi.

“Cô thấy không?” Minh Kha hỏi, ánh mắt sắc bén. “Không ai mất tích một cách ngẫu nhiên. Đây là hành động có chủ ý, và chúng ta phải tìm ra kẻ đứng sau.”

Linh An gật đầu, cảm giác lo lắng pha lẫn hứng thú trỗi dậy. “Nhưng tại sao lại để lại manh mối ở thư viện? Ai muốn chúng ta tìm ra sự thật?”

Trên đường rời căn nhà, sương mù trở nên dày đặc hơn, làm họ gần như không nhìn thấy hai bước chân trước mặt. Tiếng bước chân vang vọng, hòa cùng tiếng gió rít qua các mái nhà, khiến không gian trở nên lạnh lẽo và rùng rợn. Minh Kha bước trước, tay cầm đèn pin, chiếu sáng từng góc tối. Linh An theo sau, cảm giác căng thẳng trỗi dậy từng phút.

Đột nhiên, từ một ngõ hẻm bên cạnh, một bóng người lao ra. Minh Kha phản ứng nhanh, đẩy Linh An nép vào tường. Người lạ biến mất giữa sương mù trước khi họ kịp nhận diện. Tim Linh An đập nhanh, hơi thở gấp.

“Đó có thể là kẻ theo dõi chúng ta,” Minh Kha thì thầm. “Chúng ta cần cẩn thận hơn.”

Họ tiếp tục kiểm tra khu vực, phát hiện một căn hầm nhỏ phía sau cửa hàng cũ. Bên trong, có vài vật dụng cá nhân của nạn nhân và những dấu vết gần đây cho thấy nơi này vừa được sử dụng. Minh Kha nhấn mạnh: “Đây là manh mối quan trọng. Chúng ta phải ghi lại toàn bộ và báo cáo với đội điều tra, nhưng hiện tại, chúng ta cần tiếp tục khám phá.”

Trong khi Linh An ghi chú, Minh Kha phát hiện một cuốn sách cổ đặt trên giá. Trên bìa sách, có ký hiệu trùng khớp với những gì cô tìm thấy trong thư viện. Họ trao nhau ánh mắt đồng cảm: tất cả các manh mối đều liên quan chặt chẽ, và rõ ràng, đây không phải sự trùng hợp.

“Cô thấy chưa, Linh An,” Minh Kha nói, giọng vừa hồi hộp vừa nghiêm túc. “Ai đó muốn chúng ta phát hiện sự thật. Nhưng điều này cũng có nghĩa là nguy hiểm đang rình rập.”

Cảm giác hồi hộp trỗi dậy mạnh hơn bao giờ hết. Linh An nhận ra rằng cuộc điều tra này không chỉ là công việc, mà còn là thử thách của lòng can đảm, trí tuệ và sự nhạy bén.

Sau nhiều giờ kiểm tra các địa điểm, họ quay trở lại thư viện. Linh An thở phào nhẹ nhõm, nhưng Minh Kha vẫn giữ ánh mắt cảnh giác. Anh nói: “Chúng ta đã có manh mối quan trọng, nhưng đây mới chỉ là bước đầu. Tôi cần cô tiếp tục hợp tác, ghi chú mọi chi tiết nhỏ nhất. Ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

Cô gật đầu, lòng đầy quyết tâm. “Tôi sẽ làm tất cả để tìm ra sự thật, bất kể nguy hiểm thế nào.”

Trước khi rời đi, Minh Kha nhìn Linh An, ánh mắt nghiêm túc nhưng ẩn chứa sự quan tâm. “Cô biết không, Linh An, điều này không dễ dàng. Nhưng tôi tin rằng nếu chúng ta cùng nhau, chúng ta có thể vượt qua mọi nguy hiểm.”

Linh An mỉm cười nhẹ: “Tôi cũng tin vậy. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, cho dù phải đối mặt với bóng tối và sương mù dày đặc này.”

Bên ngoài, sương mù vẫn dày đặc, bao phủ toàn thành phố. Nhưng trong ánh mắt của Linh An và Minh Kha, một quyết tâm rực sáng: họ sẽ bước vào hành trình giải mã những bí ẩn đêm sương, nơi trinh thám, nguy hiểm và tình cảm dần dần hòa quyện. Và từ khoảnh khắc này, cuộc sống bình thường của họ đã hoàn toàn thay đổi.

Hết chương 2.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×