Sau buổi sáng căng thẳng, Linh An vẫn ngồi bên cửa sổ thư viện, tay cầm tách trà còn bốc hơi, ánh mắt chăm chú nhìn ra phố. Thành phố sương mù vẫn bao phủ, làm mọi thứ trở nên mờ ảo, xa xăm, như những bí ẩn chưa được giải mã. Trong lòng cô, nỗi lo lắng và hồi hộp vẫn hiện hữu. Nguyễn Hạo – nghi phạm đầu tiên – đã để lại quá nhiều câu hỏi chưa có lời giải.
Minh Kha bước vào, trên tay là một số hồ sơ mới thu thập từ cảnh sát và những nhân chứng xung quanh. Anh đặt hồ sơ xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc:
“Chúng ta đã có thêm thông tin về Nguyễn Hạo. Nhưng trước tiên, cần xác định xem liệu hắn có đồng phạm hay không. Có dấu hiệu cho thấy, anh ta không hành động một mình.”
Linh An gật đầu. Cô cảm nhận được rằng vụ án đang dần trở nên phức tạp hơn, nhưng đồng thời, sự tò mò và khát khao khám phá sự thật trong cô trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.
Họ bắt đầu phân tích hồ sơ. Một số nhân chứng kể rằng đã thấy Nguyễn Hạo gặp một người đàn ông bí ẩn vài lần vào ban đêm gần khu phố cũ. Một số giấy tờ tìm thấy trong căn hộ của Nguyễn Hạo cũng chứa những ký hiệu giống hệt những gì họ từng thấy trong tầng hầm và cửa hàng bỏ hoang.
“Những ký hiệu này là thông điệp,” Minh Kha nói, giọng trầm nhưng sắc bén. “Nguyễn Hạo muốn ai đó giải mã, hoặc chính hắn muốn dẫn chúng ta đến một điều gì đó.”
Linh An mở cuốn nhật ký vừa tìm thấy, lật từng trang. Một vài ghi chú nhấn mạnh những cuộc gặp bí mật, các chuyến đi đêm, và những dấu hiệu cảnh báo về người đàn ông tên Nguyễn Hạo. Một dòng chữ khiến Linh An giật mình: “Nếu không cẩn thận, tôi sẽ biến mất. Ai có thể tin được ai?”
“Anh thấy không, Minh Kha? Nạn nhân đã nhận ra nguy hiểm và cố gắng cảnh báo,” Linh An nói, ánh mắt sáng lên.
Minh Kha gật đầu, ánh mắt sắc bén. “Đúng vậy. Nhưng giờ là lúc hành động. Chúng ta phải tìm ra đồng phạm hoặc nơi ẩn náu tiếp theo. Mỗi giờ trôi qua, nguy cơ càng tăng.”
Họ quyết định đi theo dõi Nguyễn Hạo, nhằm tìm manh mối trực tiếp. Linh An và Minh Kha chia nhau: Minh Kha bám sát từ xa, còn Linh An giả làm khách bộ hành, quan sát từng bước chân, từng cử chỉ của hắn. Thành phố sương mù bao phủ làm mọi thứ trở nên khó nhìn, nhưng đồng thời giúp họ ẩn mình dễ dàng.
Nguyễn Hạo bước vào một con hẻm nhỏ, ánh mắt cảnh giác nhìn quanh. Minh Kha và Linh An nấp trong bóng tối, quan sát cẩn thận. Hắn dừng lại trước một căn nhà bỏ hoang, cúi xuống nhặt một vật gì đó rồi nhanh chóng biến mất bên trong.
“Chúng ta phải theo dõi hắn,” Minh Kha thì thầm, ánh mắt nghiêm trọng.
Họ lặng lẽ tiến gần căn nhà, ánh sáng đèn pin lọt qua khe cửa sổ, chiếu sáng một phần căn phòng bên trong. Linh An quan sát thấy một số vật dụng giống hệt những gì họ từng thu thập: ký hiệu, đồ vật cá nhân, và đặc biệt, một tấm bản đồ nhỏ với những điểm được đánh dấu.
“Đây có thể là nơi tiếp theo xảy ra sự việc,” Linh An nói, cảm giác hồi hộp trỗi dậy mạnh mẽ.
Minh Kha gật đầu. “Chúng ta cần kiểm tra kỹ, nhưng phải cẩn thận. Ai biết điều gì đang chờ đợi ở bên trong?”
Họ lặng lẽ mở cửa, tiến vào bên trong. Không gian tối om, mùi ẩm mốc nồng nặc. Minh Kha chiếu đèn pin khắp căn phòng, soi từng góc nhỏ. Linh An đi tới gần tấm bản đồ, phát hiện các điểm đánh dấu trùng khớp với các địa điểm nạn nhân từng đến.
“Anh thấy không? Đây chính là manh mối quan trọng,” Linh An nói, ánh mắt sáng rực.
Đột nhiên, tiếng động vang lên từ phía sau. Minh Kha giơ tay ra hiệu Linh An im lặng. Một bóng người lướt qua, nhanh như chớp. Tim Linh An đập mạnh, hơi thở gấp.
“Có ai đó ở đây. Cẩn thận,” Minh Kha thì thầm.
Họ lặng lẽ di chuyển, phát hiện bóng người đang cố rút lui. Minh Kha nhanh nhẹn chặn đường, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào đối tượng: Nguyễn Hạo xuất hiện, kèm theo một người đàn ông lạ mặt. Ánh mắt cả hai lóe lên sự ngạc nhiên và cảnh giác.
“Các người… làm gì ở đây?” Hạo hỏi, giọng run run, ánh mắt dò xét. Người đàn ông bên cạnh hắn cũng cảnh giác, tay nắm chặt một vật gì đó.
Minh Kha bình tĩnh: “Chúng tôi có quyền kiểm tra vì liên quan đến các vụ mất tích. Hãy hợp tác nếu không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”
Nguyễn Hạo nhìn quanh, nhận ra không còn lối thoát. Hắn thở dài, đôi mắt lóe lên nỗi lo sợ. Người đàn ông bí ẩn cũng lộ vẻ căng thẳng, nhưng vẫn đầy nguy hiểm.
Sau vài phút căng thẳng, Minh Kha lấy điện thoại ghi hình tất cả bằng chứng, trong khi Linh An ghi chú chi tiết lời nói, hành vi và các vật dụng của cả hai. Đây là bằng chứng trực tiếp xác nhận rằng Nguyễn Hạo không hành động một mình.
Khi rời căn nhà, Minh Kha nói: “Chúng ta đã tìm thấy đồng phạm. Nhưng phải cẩn thận, họ nguy hiểm và có thể phản ứng bất ngờ.”
Linh An gật đầu, ánh mắt vừa lo lắng vừa quyết tâm. Cô nhận ra rằng từ khoảnh khắc này, vụ án đã bước vào giai đoạn gay cấn nhất: xác định hung thủ và động cơ thực sự, đồng thời nguy cơ đối với bản thân cô và Minh Kha ngày càng cao.
Trên đường trở về thư viện, Linh An nhìn Minh Kha, ánh mắt tràn đầy tin tưởng: “Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, bất kể nguy hiểm thế nào.”
Minh Kha đáp lại, ánh mắt trầm tư nhưng ấm áp: “Cùng nhau, chúng ta sẽ không để hung thủ thoát.”
Bên ngoài, sương mù vẫn dày đặc, nhưng trong ánh mắt Linh An và Minh Kha, một quyết tâm rực sáng. Họ sẽ bước tiếp vào những bí ẩn tiếp theo, nơi trinh thám, nguy hiểm và tình cảm ngày càng hòa quyện sâu sắc.
Hết chương 7.