bí mật trong sương mù

Chương 6: Bằng Chứng Bí Ẩn


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Buổi sáng sương mù vẫn phủ dày, như tấm màn bí ẩn che kín mọi ngóc ngách của thành phố. Linh An đứng bên cửa sổ thư viện, tay cầm tách trà còn bốc hơi, mắt chăm chú nhìn những bóng người lướt qua con phố vắng. Cô vẫn còn cảm giác hồi hộp sau cuộc tiếp cận trực tiếp với Nguyễn Hạo hôm qua. Những ánh mắt dò xét, câu hỏi đầy nghi vấn của hắn vẫn in sâu trong tâm trí cô.

Minh Kha bước vào, tay cầm túi hồ sơ chứa tất cả manh mối họ thu thập được: nhật ký, đồ vật, ký hiệu từ tầng hầm và cửa hàng bỏ hoang. Anh đặt túi xuống bàn, ánh mắt nghiêm túc:

“Chúng ta đã có đủ thông tin để đi bước tiếp theo. Hôm nay, chúng ta sẽ tìm bằng chứng trực tiếp liên quan đến Nguyễn Hạo. Đây sẽ là quyết định quan trọng.”

Linh An gật đầu, cảm giác vừa hồi hộp vừa hứng thú. Cô biết rằng bước đi này đầy rủi ro, nhưng cũng là cơ hội duy nhất để xác định nghi phạm đầu tiên.

Họ bắt đầu bằng việc phân tích tất cả thông tin đã thu thập: nhật ký của nạn nhân, các ký hiệu trên tường tầng hầm, vật dụng cá nhân, và những ghi chú về các cuộc gặp bí mật của Nguyễn Hạo. Minh Kha dùng kính lúp kiểm tra từng chi tiết, so sánh với các vụ mất tích trước đây, tìm ra mối liên hệ chặt chẽ.

“Những ký hiệu này không chỉ là hình vẽ vô nghĩa,” Minh Kha nói, giọng trầm nhưng sắc bén. “Chúng là mật mã, dẫn chúng ta đến manh mối tiếp theo. Nếu giải mã được, chúng ta sẽ tìm thấy nơi ẩn náu hoặc dấu vết của nạn nhân.”

Linh An mở cuốn nhật ký, lật từng trang, phát hiện nhiều ghi chú về các cuộc gặp bí mật, chuyến đi đêm, và những cảnh báo về người đàn ông tên Nguyễn Hạo. Một vài dòng còn nhấn mạnh: “Nếu không cẩn thận, tôi sẽ biến mất. Ai có thể tin được ai?”

“Anh thấy không, Minh Kha? Nạn nhân đã nhận ra nguy hiểm, và có lẽ đã cố gắng cảnh báo,” Linh An nói, ánh mắt sáng lên.

Minh Kha gật đầu. “Chính xác. Và chúng ta phải hành động nhanh. Mỗi giờ trôi qua, nguy cơ càng tăng.”

Họ quyết định đi đến căn hộ nơi Nguyễn Hạo thuê ở, dựa trên thông tin từ các nhân chứng. Căn hộ nằm ở tầng cao của một toà nhà cũ, hành lang tối tăm và mùi ẩm mốc nồng nặc. Minh Kha giơ tay ra hiệu Linh An dừng lại trước cửa, lắng nghe từng âm thanh nhỏ nhất.

“Anh ta có vẻ không ở nhà, nhưng chúng ta vẫn phải kiểm tra kỹ,” Minh Kha thì thầm.

Linh An quan sát xung quanh, phát hiện một số vết bùn dính trên thảm hành lang, trông giống vết chân của Nguyễn Hạo. Cô cẩn thận chụp ảnh bằng điện thoại để làm chứng cứ.

Họ mở cửa căn hộ, bên trong tối tăm và lạnh lẽo. Minh Kha chiếu đèn pin, soi từng góc phòng. Những đồ vật bừa bãi, vài cuốn sổ cũ và một bàn làm việc có dấu vết gần đây. Linh An đi tới gần bàn, thấy một tập giấy với các ký hiệu giống hệt những gì họ từng thấy trong tầng hầm và cửa hàng bỏ hoang.

“Đây chính là bằng chứng mà chúng ta cần,” Minh Kha nói, giọng trầm nhưng đầy quyết tâm. “Ai đó đã cố ý tạo ra đường dẫn để dẫn dắt chúng ta đến đây. Và những ký hiệu này chắc chắn liên quan trực tiếp đến nạn nhân.”

Linh An cẩn thận ghi lại từng chi tiết: các ký hiệu, vật dụng trên bàn, và đặc biệt là một cuốn nhật ký nhỏ bị giấu dưới ngăn kéo. Cô mở ra, thấy một số ghi chú về các cuộc hẹn bí mật, chuyến đi đêm và một số người mà nạn nhân nghi ngờ.

Đột nhiên, tiếng động vang lên từ phía cửa sổ. Minh Kha giơ tay ra hiệu Linh An dừng lại. Một bóng người lướt qua, thoáng như bóng ma. Tim Linh An đập mạnh, hơi thở gấp.

“Có ai đó ở ngoài. Chúng ta phải cẩn thận,” Minh Kha thì thầm.

Họ lặng lẽ di chuyển, kiểm tra tất cả các lối thoát. Bên ngoài hành lang, một bóng người đang cố gắng rút lui. Minh Kha nhanh nhẹn nắm lấy tay cánh cửa, kéo nhẹ. Bóng người quay lại, lộ khuôn mặt Nguyễn Hạo. Ánh mắt hắn đầy ngạc nhiên và lo lắng.

“Các người… làm gì ở đây?” Hắn hỏi, giọng run run.

Minh Kha giữ bình tĩnh, giọng trầm: “Chúng tôi có quyền kiểm tra vì liên quan đến các vụ mất tích. Hãy hợp tác nếu không muốn mọi chuyện trở nên tồi tệ hơn.”

Nguyễn Hạo nhìn quanh, nhận ra rằng không còn lối thoát. Hắn thở dài, đôi mắt lóe lên nỗi lo sợ. Linh An nhận thấy trong ánh mắt hắn có một chút yếu đuối, nhưng đồng thời cũng là sự nguy hiểm tiềm ẩn.

Sau vài phút căng thẳng, Minh Kha lấy điện thoại ghi hình tất cả bằng chứng, trong khi Linh An ghi chú chi tiết các hành vi, lời nói của Nguyễn Hạo. Họ biết rằng đây chính là bước ngoặt quan trọng: bằng chứng trực tiếp, không còn chỉ là nghi ngờ.

Khi rời căn hộ, Minh Kha nói: “Chúng ta sẽ phải báo cáo cho cảnh sát, nhưng trước tiên, cần phân tích tất cả thông tin. Anh ta có thể không hành động một mình.”

Linh An gật đầu, cảm giác vừa lo lắng vừa kích thích. Cô nhận ra rằng, từ khoảnh khắc này, vụ án đã bước vào giai đoạn quan trọng nhất: xác định hung thủ và tìm hiểu động cơ thực sự.

Trên đường trở về thư viện, Minh Kha nói với Linh An: “Ngày hôm nay, chúng ta đã tìm thấy bằng chứng trực tiếp. Nhưng phải cẩn thận, ai biết điều gì sẽ xảy ra tiếp theo?”

Linh An đáp lại, ánh mắt quyết tâm: “Tôi đã sẵn sàng. Chúng ta sẽ tìm ra sự thật, bất kể nguy hiểm thế nào.”

Bên ngoài, sương mù vẫn bao phủ thành phố, làm mọi thứ trở nên mờ ảo. Nhưng trong ánh mắt Linh An và Minh Kha, một quyết tâm rực sáng: họ sẽ bước tiếp vào những bí ẩn tiếp theo, nơi trinh thám, nguy hiểm và tình cảm tiếp tục hòa quyện.

Hết chương 6.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×