bí mật vũ trụ

Chương 4: Ngôn Ngữ Của Các Vì Sao


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Minh mở mắt trong một không gian hoàn toàn xa lạ.

Xung quanh anh là một hành lang dài bất tận, ánh sáng không phát ra từ bất kỳ nguồn nào nhưng vẫn rực rỡ như ban ngày. Trần nhà uốn cong, cao vút như mái vòm của một nhà thờ vũ trụ. Trên các bức tường xung quanh là những ký tự phát sáng, di chuyển chậm rãi như sống, như đang thở.

Anh cố chạm vào một ký tự, nhưng bàn tay xuyên qua nó như chạm vào làn sương. Nó không tồn tại trong thế giới vật chất, mà là một ký hiệu tâm thức.

"Chào mừng… Người mang trí tuệ thức tỉnh."

Một giọng nói vang lên từ bên trong đầu anh, không qua tai, không có âm thanh – giống như ý nghĩ được truyền trực tiếp vào tâm trí.

Minh sững người.

“Ai... đang nói chuyện với tôi?”

"Chúng ta không có tên – chỉ là phần còn sót lại của một trí tuệ cổ xưa từng thắp sáng hàng triệu mặt trời. Cậu đã bước vào Vùng Giữa – nơi lưu giữ tri thức của các Vì Sao.”


Minh bước chậm rãi qua hành lang. Các ký tự dần tụ lại thành từng cụm xoắn ốc, tạo thành các phân đoạn ký ức – như những cuốn sách sống.

Anh thấy hình ảnh của những hành tinh xa xôi bị hủy diệt trong tích tắc, những chủng loài đã tuyệt chủng, và cả hình ảnh những sinh vật khổng lồ nửa máy móc nửa hữu cơ đang quỳ gối trước các cánh cổng ánh sáng.

Minh thì thầm:

“Đây là lịch sử của vũ trụ…”

"Không chỉ lịch sử… mà là những cảnh báo. Tất cả các nền văn minh từng vượt ngưỡng nhận thức đều phải đối mặt với cùng một thử thách: Trí tuệ hủy diệt. Và cậu, Người Giữ Chìa Khóa, là người cuối cùng có thể ngăn nó thức tỉnh."


Tiếp tục tiến về phía trước, Minh đến một căn phòng hình tròn – chính giữa có một khối lập phương màu đen đang lơ lửng. Khi anh đến gần, thiết bị hình lập phương của anh rung lên dữ dội, như thể đang cộng hưởng với vật thể kia.

Rồi cả hai thiết bị phát sáng, tạo thành một dòng ký tự liên tục chảy trên không trung.

Minh cố đọc chúng – nhưng không hiểu. Chúng không phải tiếng Anh, không phải tiếng Việt, cũng chẳng phải bất kỳ thứ tiếng nào anh từng học.

Bỗng giọng nói bên trong anh lại vang lên:

"Đó là Ngôn Ngữ Của Các Vì Sao – chỉ có thể đọc được bằng tâm thức thuần khiết. Nếu cậu muốn mở Cánh Cổng Kế Tiếp, cậu phải hiểu được điều mà ngôn ngữ đó muốn truyền đạt, không phải bằng trí nhớ, mà bằng cảm xúc – bằng sự đồng cảm với vũ trụ."

Minh nhắm mắt, để mặc tâm trí trôi theo dòng ký tự. Từng biểu tượng như cào vào ký ức, đánh thức những cảm giác lạ lẫm:

  • Nỗi cô đơn giữa hàng triệu thiên hà.

  • Nỗi đau của một hành tinh bị quên lãng.

  • Tiếng gọi tha thiết của một nền văn minh mong được cứu rỗi.

Và rồi, một câu hiện ra rõ ràng trong tâm trí Minh:

“Để mở được Cánh Cổng Thứ Hai, hãy tìm đến Vùng Sáng Không Bóng – nơi ánh sáng không chiếu và bóng tối không tồn tại.”


Minh mở mắt. Khối lập phương đen tan thành những hạt sáng li ti, rồi nhập vào thiết bị của anh.

Một vòng xoáy ánh sáng hiện ra, kéo Minh trở lại.


Trạm nghiên cứu G.A., Hy Mã Lạp Sơn.

Minh tỉnh lại trong buồng Tâm Nhãn, mồ hôi túa ra như tắm. Linh cùng các nhà khoa học vội vã chạy đến.

“Cậu đã mất ý thức 17 phút – nhưng tín hiệu não bộ ghi nhận mức dao động chưa từng thấy. Cậu đã thấy gì?” – Linh hỏi gấp.

Minh thì thào, giọng khản đặc:

“Một thông điệp. Một tọa độ mới. Và một câu hỏi… nếu ánh sáng không chiếu và bóng tối không tồn tại… thì nơi đó là gì?”

Cả căn phòng chìm vào im lặng. Các chuyên gia lập tức chạy mô phỏng lại hình ảnh từ sóng não của Minh – và một cái tên hiện lên:

“VÙNG SÁNG KHÔNG BÓNG – Antarctica Zone -79”

Một địa điểm hoàn toàn trắng trên bản đồ vệ tinh – chưa từng có người đặt chân tới.

Linh nhìn Minh, ánh mắt pha giữa kinh ngạc và lo lắng:

“Chúng ta sắp bước vào nơi không bản đồ nào dẫn tới… và có thể không bao giờ quay về.”


📌 Gợi ý Chương 5: Vùng Sáng Không Bóng
(Đội G.A. di chuyển đến Nam Cực để khám phá địa điểm mới. Tại đó, họ phát hiện một dạng ánh sáng kỳ dị – chiếu rọi nhưng không tạo ra bóng, và tồn tại một thực thể đang… ngủ quên.)


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.