Nam Cực – Vĩ độ -79, khu vực trắng tuyệt đối trên bản đồ.
Một chuyến bay quân sự không mã hiệu chở theo Minh, Linh và nhóm đặc vụ G.A. đáp xuống một vùng đất phủ đầy tuyết, không dấu chân, không sóng radio, không tín hiệu vệ tinh. Gió gào rú như tiếng hú của những linh hồn bị lãng quên, xé tung bầu trời u ám.
“Chào mừng đến Vùng Sáng Không Bóng – nơi mà ánh sáng chiếu rọi nhưng không hề đổ bóng. Và... cũng là nơi cuối cùng cha cậu từng phát tín hiệu.” – Linh nói khi họ bước khỏi trực thăng.
Minh cảm nhận rõ rệt sự bất thường ngay từ giây đầu tiên.
Mặt trời rọi xuống tuyết, mọi thứ sáng trưng, nhưng… không có một cái bóng nào hiện ra. Không một vết đổ. Không ai trong nhóm – kể cả thiết bị – tạo ra bóng.
“Không thể nào... Ánh sáng không có hướng chiếu?” – Minh kinh ngạc, đưa tay lên. Bàn tay anh trong suốt như thể đang hòa vào không gian.
Linh gật đầu:
“Không phải ánh sáng của Mặt trời. Đây là ánh sáng lượng tử – được tạo ra từ vật chất tự phát sáng. Nó chiếu đều mọi hướng, không có nguồn, không có phản xạ. Chính vì vậy... không bóng.”
Căn cứ bí mật "Trạm Số 0"
Họ di chuyển sâu vào một hang băng đã được đánh dấu từ lâu – theo tọa độ ghi lại trong sóng não Minh truyền về sau chuyến du hành không gian ý thức.
Hang động băng phủ lấp mọi thiết bị dò sóng, nhưng Minh – với thiết bị lập phương trong tay – dẫn đầu như thể anh… đã từng ở đây.
Cuối cùng, họ chạm đến cánh cửa kim loại khổng lồ khắc biểu tượng hình elip xoắn ốc, giống hệt biểu tượng trên thiết bị lập phương. Cửa mở ra khi Minh tiến lại gần.
Bên trong là một căn phòng kỳ lạ:
Không có tường, không có trần, không có nền.
Mọi thứ như lơ lửng trong một không gian trắng xóa – vô định.
Ở chính giữa là một thể thể pha lê trong suốt, bên trong chứa một hình nhân đang… ngủ.
“Đây là... một sinh vật ngoài hành tinh?!” – một đặc vụ thốt lên.
Linh nhìn vào màn hình sinh trắc học, mắt mở to:
“Không... Không phải người ngoài hành tinh. Đó là... người. Là cha của cậu, Minh!”
Minh lao đến bên thể pha lê, hai tay áp vào lớp tinh thể trong suốt. Đúng là ông – Giáo sư Văn – người cha tưởng đã mất tích hơn 10 năm trước. Ông không hề già đi, tóc vẫn muối tiêu, nét mặt bình thản như đang ngủ say.
“Làm sao có thể? Ông ấy đã… đã mất rồi mà?” – Minh lắp bắp.
Linh thì thào, kinh hoàng:
“Ông ấy... đang bị đóng băng thời gian. Dòng thời gian của ông bị ngắt khỏi thực tại – như một dạng kén ngủ thời-không.”
Thiết bị lập phương của Minh bắt đầu rung dữ dội, phát ra ánh sáng mạnh. Hình ảnh lập thể chiếu lên giữa không trung – đó là chuỗi ký tự ánh sáng từ chiều không gian trước.
Nhưng lần này, chúng được dịch ra thành lời:
“Người giữ chìa khóa đã đến. Trí tuệ cổ đại sắp thức tỉnh. Sự lựa chọn đang đến gần.”
Ngay lập tức, vách không gian phía sau thể pha lê nứt ra, từng lớp ánh sáng tuôn ra như dung nham rực lửa.
Từ đó, một thực thể khổng lồ dần hiện hình – nửa ánh sáng, nửa bóng tối – không hình dạng rõ ràng, chỉ là sự hỗn loạn tuyệt đối. Và... nó đang tỉnh giấc.
“Thức thể đó... không phải là sinh vật. Nó là một... ý niệm. Một thực thể cổ đại từng bị phong ấn tại đây để không thể can thiệp vào dòng tiến hóa của các nền văn minh.” – Linh nói, mắt không rời khỏi khối ánh sáng.
“Nó chính là thứ mà cha cậu từng nói đến: Trí Tuệ Phản Khởi.”
Minh gào lên, lao về phía thể pha lê chứa cha mình, nhưng một bức tường vô hình đẩy anh lùi lại. Giọng nói từ hư không lại vang lên:
“Nếu muốn giải thoát ông ấy, ngươi phải đánh đổi… một phần linh hồn của chính mình.”
Ánh sáng đỏ tràn ngập không gian. Cánh cổng phía sau mở ra – và Minh biết: Đây chính là cánh cổng thứ hai. Nhưng bước qua đó... là không thể quay lại.
Linh nhìn Minh, nghiêm giọng:
“Cậu có chắc muốn tiếp tục không? Nếu bước vào... mọi thứ sẽ thay đổi. Vĩnh viễn.”
Minh không đáp. Anh chỉ siết chặt thiết bị lập phương trong tay, ánh mắt nhìn thẳng vào vùng sáng như xoáy nước trước mặt. Một thoáng sau, anh bước tới.
Và cánh cổng đóng lại.
📌 Gợi ý Chương 6: Phản Chiều
(Minh tỉnh lại trong một thế giới song song – nơi Trái Đất đã bị Trí Tuệ Phản Khởi kiểm soát hoàn toàn. Mọi thứ quen thuộc đều bị bẻ cong thành phản bản thể. Anh phải tìm cách phá vỡ thực tại ảo này để trở về… trước khi quên mất chính mình.)