biến thành nữ chính: 30 ngày sống sót với kịch bản cải lương

Chương 8: Bãi Biển Lãng Mạn và Cú Điện Thoại "Nữ Chính Bị Bệnh"


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Màn Mở Đầu: Nữ Chính Đòi Đi Ngắm Biển

Sáng hôm sau, Cẩm Tú (Đạt) tỉnh dậy sớm và quyết tâm thực hiện motip 'Nữ Chính và Nam Chính ngắm bình minh trên bãi biển'.

Cẩm Tú: (Vừa mặc một chiếc váy maxi màu trắng, vừa gõ cửa phòng làm việc của Hoàng Thiên) "Nam Chính ơi! Anh dậy chưa? Anh phải thức dậy và đưa em đi ngắm bình minh! Đây là yêu cầu bắt buộc của kịch bản lãng mạn!"

Hoàng Thiên: (Mở cửa, khuôn mặt mệt mỏi vì bị tra tấn bằng chuyện chim cánh cụt suốt đêm) "Cẩm Tú. Tôi còn rất nhiều việc phải làm. Cô tự đi đi."

Cẩm Tú: "Không được! Nữ Chính không thể đi một mình! Nếu em đi một mình, em sẽ gặp Nam Chính Thứ Hai! Anh không muốn anh ta có cơ hội tỏ tình với em dưới ánh bình minh chứ?"

Hoàng Thiên: (Mắt lóe lên tia ghen tuông nhẹ, đúng motip) "Hừm. Được rồi. Mười phút. Đi nhanh rồi về."

Cẩm Tú: (Reo lên) "Tuyệt vời!"

Hoàng Thiên và Cẩm Tú đi dạo trên bãi biển. Ánh bình minh vàng rực rỡ, sóng biển vỗ rì rào. Một khung cảnh hoàn hảo.

Bãi Biển: Màn Thổ Lộ "Cải Lương"

Hoàng Thiên: (Đi trước một bước, cố gắng tỏ ra lạnh lùng) "Nói đi. Cô muốn gì ở cảnh này?"

Cẩm Tú: (Đi chậm rãi, sau đó dừng lại, làm động tác ôm tim) "Dạ! Em muốn thực hiện Motip Nữ Chính chạy trên bãi biển và khóc vì cảm động trước vẻ đẹp của thiên nhiên! Sau đó Nam Chính sẽ chạy đến, ôm em từ phía sau và nói: 'Anh sẽ cho em tất cả những điều tốt đẹp nhất!'"

Hoàng Thiên: (Thở dài) "Tôi cấm cô chạy. Cô mà ngã, tôi sẽ không đỡ đâu. Và tôi không nói câu sến sẩm đó."

Cẩm Tú: "Vậy thì, em sẽ làm ngược lại!"

Cẩm Tú quay lại, chạy đến chỗ Hoàng Thiên, sau đó nhảy cẫng lên và ôm chầm lấy anh ta.

Cẩm Tú: "Ôi, Nam Chính ơi! Anh thật sự... quá khó tính! Em yêu sự khó tính của anh! Chính sự khó tính này mới khiến câu chuyện của chúng ta thêm kịch tính! Em yêu anh!" (Đạt cố tình dùng câu thoại kinh điển nhưng với ngữ điệu và mục đích hoàn toàn phi lý).

Hoàng Thiên: (Toàn thân cứng đờ. Anh ta không hề rung động, mà chỉ cảm thấy... khó xử) "Bỏ ra, Cẩm Tú. Đừng làm những hành động kỳ quái."

Cẩm Tú: "Không! Em đang tạo ra Motip 'Nụ Hôn Bất Ngờ' đó! Anh phải hôn em, Nam Chính ơi!"

Hoàng Thiên: (Lắc đầu kịch liệt) "Tôi không hôn cô! Và tôi nhắc lại, cô dám hôn tôi, tôi sẽ bắt cô nhảy 'Con Cò Bé Bé' ngay trên bãi biển này!"

Cẩm Tú: (Buông Hoàng Thiên ra, làm vẻ mặt thất vọng) "Anh cứ phá kịch bản hoài! Anh thật sự không hiểu tâm lý Nữ Chính gì cả!"

Cẩm Tú bắt đầu đi dạo một mình, lẩm bẩm. Hoàng Thiên đứng nhìn, cảm thấy may mắn vì không phải hôn cô, nhưng cũng cảm thấy hình như mình vừa bỏ lỡ một cơ hội quan trọng nào đó của... kịch bản.

Cú Điện Thoại "Nữ Chính Bị Bệnh"

Hoàng Thiên trở lại phòng để làm việc. Cẩm Tú cũng đi theo, nhưng cô biết kịch bản tiếp theo là Motip 'Nữ Chính Bị Bệnh Bất Ngờ Khiến Nam Chính Lo Lắng'.

Cẩm Tú: (Nháy mắt với Hệ thống: Đến lúc gọi Nam Chính Thứ Hai rồi!)

Cẩm Tú lấy điện thoại, gọi cho Thiên Vũ (Nam Chính Thứ Hai).

Thiên Vũ (ở đầu dây bên kia, giọng lo lắng): "Cẩm Tú! Cô có sao không? Hoàng Thiên có làm gì cô không?"

Cẩm Tú: (Giả vờ ho sặc sụa, sau đó nói bằng giọng yếu ớt) "Thiên Vũ ơi... em bị bệnh rồi... Em đang bị... Hội chứng Nhớ Nhà Lãng Mạn (tên bệnh tự chế mới của Đạt)! Cứ mỗi khi em nhớ nhà, em lại muốn làm thơ và khóc..."

Thiên Vũ: "Trời ơi! Cô đang ở đâu? Sao lại bị bệnh nặng vậy?"

Cẩm Tú: "Em đang ở một thành phố biển... với Nam Chính... Anh ấy không quan tâm em... Anh ấy chỉ lo ký hợp đồng... Anh ơi... anh có thể làm thơ tặng em được không? Thơ ca là liều thuốc duy nhất cho căn bệnh này!"

Hoàng Thiên (đang nghe lén): (Mắt trợn tròn, tức giận vì Cẩm Tú nói anh ta không quan tâm).

Thiên Vũ: (Rất sẵn lòng, vì đây là cơ hội của Nam Chính Thứ Hai) "Được! Để anh đọc thơ cho em nghe! Gửi Cẩm Tú, em là đóa hoa, dẫu bị gió sương vùi dập, vẫn nở rộ giữa lòng anh..."

Cẩm Tú: (Cắt ngang) "Ôi, thơ anh hay quá! Nhưng Nam Chính đang ở đây... Anh ấy đang ghen! Anh ấy đang dùng ánh mắt để đe dọa em! Anh ơi... anh hãy nói lớn lên, để anh ấy phải tức giận và... thực hiện cảnh giật điện thoại của em đi!"

Thiên Vũ: "Cái gì? Giật điện thoại?"

Cẩm Tú: (Khẩn trương) "Anh phải nói: 'Anh sẽ đến đón em ngay bây giờ, dù Hoàng Thiên có cản trở!' Nói đi, anh!"

Thiên Vũ: (Lớn tiếng) "Anh sẽ đến đón em ngay bây giờ, dù Hoàng Thiên có cản trở!"

Ngay lập tức, Hoàng Thiên giật điện thoại từ tay Cẩm Tú (hoàn toàn theo kịch bản).

Hoàng Thiên: (Giọng lạnh lùng, ghen tuông) "Thiên Vũ! Cậu dám! Cô ấy là vợ tôi! Cấm cậu đến gần cô ấy!"

Thiên Vũ: "Hoàng Thiên! Anh không chăm sóc tốt cho cô ấy! Cô ấy bị ốm rồi! Tôi sẽ đưa cô ấy đi!"

Hoàng Thiên: (Tắt điện thoại, ném xuống bàn) "Cẩm Tú! Cô đang làm gì vậy? Cô muốn tôi bị mất mặt sao?"

Cẩm Tú: (Làm vẻ mặt vô tội) "Dạ! Em chỉ đang làm cho kịch bản Ghen Tuông Lãng Mạn thêm kịch tính thôi mà! Anh đã diễn rất tốt cảnh Ghen Tuông của Nam Chính Bá Đạo! Giờ là lúc anh phải hối hận vì đã không quan tâm em, và... mua cho em một tô cháo hành!"

Hoàng Thiên: (Mặt méo xệch) "Cháo hành? Ở khách sạn 5 sao này?"

Cẩm Tú: "Dạ! Nữ Chính bị bệnh phải ăn cháo hành mới thể hiện được sự ngây thơ và tình yêu chân thật của Nam Chính chứ!"

Hoàng Thiên: (Bất lực, gọi điện cho phục vụ phòng) "Mang lên đây... một tô cháo hành! Nếu không có hành, thì dùng... hương liệu hành!"

Kết Thúc Chương: Sự Thỏa Hiệp Lãng Mạn

Hoàng Thiên ngồi cạnh Cẩm Tú, nhìn cô ăn cháo (có vẻ là cháo thịt bằm, nhưng có vài lát hành tây thái nhỏ).

Hoàng Thiên: "Cô thấy hài lòng chưa? Tôi đã lo lắng cho cô rồi đấy."

Cẩm Tú: "Dạ! Rất hài lòng! Anh đã chứng minh được anh là một Nam Chính Bá Đạo, nhưng vẫn có trái tim ấm áp! Giờ là lúc em phải thực hiện Motip 'Nữ Chính Nắm Tay Nam Chính Khi Ăn' để thể hiện sự cảm kích!"

Cẩm Tú nắm lấy tay Hoàng Thiên (tay kia vẫn cầm thìa ăn cháo).

Hoàng Thiên: (Cảm thấy có chút khó chịu, nhưng chấp nhận) "Cô đừng có làm gì quá đáng nữa. Thiên Vũ sắp đến rồi đấy."

Cẩm Tú: "Anh ta không đến được đâu! Em đã nhắn tin lại cho anh ta rồi. Em nói: 'Em đã được Nam Chính cho ăn cháo hành rồi! Em hết ốm rồi! Anh không cần đến nữa, nhưng nhớ làm thêm thơ để gửi cho em nhé!'"

Hoàng Thiên: (Cười một cách khó hiểu) "Cô... cô thật sự là một thiên tài làm tôi phát điên."

[Hệ thống ghi nhận: Motip 'Bị Bệnh' và 'Ghen Tuông' đã hoàn thành theo phiên bản Hài Kịch. Mức độ "Yêu Thích" của Nam Chính Hoàng Thiên dành cho Cẩm Tú đã tăng lên 15% (chủ yếu là sự tò mò và bất lực). Tiến độ: 8/30 ngày.]


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×