biển xanh mực phong

Chương 1: Thanh Vi Quan – Nơi khởi nguồn của đạo


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.

Mây sớm nhẹ như tơ, bay quanh đỉnh Thanh Tùng Sơn, nơi mệnh danh là tiên sơn thánh địa của Trung Nguyên. Núi không cao lắm, nhưng khí thế vươn thẳng tận trời, rừng tùng phủ kín triền dốc, hơi sương đọng thành sợi bạc giữa những cành cây già cỗi. Giữa chốn linh sơn ấy, có ba đạo quan cổ, từ ngàn năm trước đã là nơi tụ hội của các bậc đạo sĩ, kiếm khách và học giả.

Trong đó, Thanh Vi Quan là danh môn đứng đầu, vừa tu đạo, vừa hành học, kiêm cả nghiên cứu cơ quan thuật — được người đời tôn xưng là “thiên hạ tam học hợp nhất chi môn.”

Trên con đường đá quanh co dẫn lên quan, từng đoàn đạo sinh áo xanh nối nhau đi, miệng đọc tụng “Đạo đức kinh”, tiếng vang hòa cùng tiếng chuông sớm vọng xuống từ tháp chuông phía đông. Ánh nắng đầu tiên rọi qua mái ngói cong, hắt xuống mặt đá xám như dát vàng.

Giữa đám đạo sinh ấy, một bóng người trẻ tuổi bước chậm hơn mọi người.

Hắn đội nón trúc, dáng thanh nhã, môi mím khẽ cười, đôi mắt tuy sáng nhưng không hướng về con đường trước mặt, mà nhìn theo một con chim gỗ nhỏ đang bay là đà bên vai hắn.

Đó là Mặc Thiên Ngân, con trai duy nhất của Mặc Túng Thiên, đệ tam tọa chủ của Thanh Vi Quan – người giữ chức trông coi các thư viện và phòng cơ quan cơ học của phái.

Mặc Thiên Ngân năm nay mười bảy tuổi. Tư chất thông minh hiếm thấy, song lại chẳng mấy mặn mà với đạo pháp hay kiếm học. Hắn thích tự chế cơ quan, thích lắp ráp những vật nhỏ có thể cử động được, có khi ngồi suốt đêm bên bàn gỗ chỉ để khiến một con cá cơ khí biết vẫy đuôi bơi trong chậu nước.

Thầy giảng đường từng thở dài bảo:

“Thiên Ngân, tâm ngươi không tịnh thì đạo khó thành. Đạo sinh cần giữ trung hòa, không nên vướng vào vật.”

Nhưng hắn chỉ cười, đáp:

“Đạo há chẳng phải là khiến vật sống theo ý mình ư? Nếu khiến vô tri mà sinh linh khí, chẳng phải đã thuận đạo rồi sao?”

Lời nói ấy khiến bao nho sinh xung quanh ngẩn người.

Ở Thanh Vi Quan, những kẻ thông minh mà không thuận phép, thường bị gọi là “tà căn”.

Mặc Thiên Ngân chính là một người như thế — thiên tư ngút trời, mà tính tình ngông nghênh, chẳng chịu đi theo khuôn phép.

Mỗi chiều, khi người khác luyện đạo, hắn lại trốn xuống thành Lạc Tùng dưới chân núi, lang thang trong các tiệm sách, chợ rèn, hay ngồi trên nóc học viện nghe các nho sinh tranh luận.

Thành Lạc Tùng là nơi nho học hưng thịnh, nhà nhà thờ Khổng, người người đọc sách Thánh hiền. Nhưng trong cái vẻ đạo mạo ấy, Thiên Ngân vẫn thấy có gì đó… ngột ngạt.

Ở mỗi góc phố, hắn đều thấy người ta bàn chuyện “trung”, “hiếu”, “lễ”, nhưng hiếm ai nói đến “tự do” hay “hạnh phúc”.

Một lần, hắn thấy một đôi trai gái quỳ giữa phố. Họ bị kết tội “tư thông”, và quan phủ treo biển nêu rằng: “Làm loạn luân thường, trái đạo thánh hiền, xử giảo.”

Nàng khóc, hắn im lặng. Giữa tiếng hò reo phẫn nộ của dân chúng, chỉ có Mặc Thiên Ngân đứng lặng, trong lòng dấy lên một nỗi xót xa mơ hồ.

“Nếu đạo là nhân, sao nhân lại phải chết vì đạo?” – hắn tự hỏi.

Đêm đó, hắn ngồi một mình dưới tùng già, thổi gió vào chiếc sáo trúc. Tiếng sáo lạc lõng trong sương, buồn như chính nỗi nghi hoặc đầu đời của một kẻ đang đứng giữa ranh giới của thiên tài và phản nghịch.

Mặc Túng Thiên từng nói với hắn:

“Con đường ngươi chọn, nếu sai, sẽ là diệt môn. Nhưng nếu đúng… sẽ đổi cả thiên hạ.”

Mặc Thiên Ngân lúc ấy không hiểu.

Nhưng về sau, hắn sẽ biết — câu nói ấy, chính là lời tiên tri cho cả đời hắn.


trước sau
Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.
Truyện
Đề Cử
×